Các cường giả hoàng thất ôm lấy Thẩm Hoành Đồ, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn qua Khương Phàm đang rời khỏi.

Bọn hắn đều rất rõ ràng thực lực của Thẩm Hoành Đồ, hải triều ngưng tụ mấy chục vạn tấn thủy triều, cuồng lực vô biên, còn có lôi điện, thực lực gấp bội, vậy mà lại gánh không được vầng mặt trời kia của Khương Phàm?

Chưa kể Thẩm Hoành Đồ rõ ràng đã mặc áo giáp, lại cứ như vậy mà bị đánh xuyên qua lồng ngực, cái này cần bao nhiêu lực bộc phát?

Hai trăm ngàn?

Ba trăm ngàn?

Hay là đã vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh!

- Ha ha...

Lăng Thất Tung đứng ở trên lưng Thương Thiên Tước, nhịn không được mà cười ra tiếng.

Khương Phàm lúc ở thất trọng thiên đã có thể đối kháng Chí Tôn thánh văn hoàng tộc, bát trọng thiên lại là một trận thăng hoa, thực lực tự nhiên sâu không lường được.

- Rốt cuộc hắn là ai?

Hoàng tử Tiêu Lạc Sư bất mãn với thái độ của Lăng Thất Tung, gia hỏa này rõ ràng là cố ý kí.ch thích Thẩm Hoành Đồ ra tay.

- Đệ tử Thánh Chủ Vô Hồi thánh địa, nhân vật phong vân của Nam Bộ. Nếu các ngươi đã điều tra qua sự kiện của Nam Bộ, chẳng lẽ không biết nguyên nhân gây ra chuyện?

Chính là Ly Hỏa thánh địa đã bắt phụ thân và tình nhân của hắn, kết quả hắn đã trực tiếp chạy đến Ly Hỏa thánh địa, dùng một trận lũ lụt bao phủ hơn ba ngàn dặm Hoang Mãng nguyên, cuối cùng huyên náo hai đại thánh địa trực tiếp khai chiến.

- Hắn không chỉ có thực lực rất mạnh, lại còn là một kẻ điên, cho nên ta mới nhắc nhở các ngươi, đừng chọc hắn. Kết quả... Ha ha, là Thẩm Hoành Đồ không nghe khuyên bảo.

- Ngươi biết rõ tính cách Thẩm Hoành Đồ, mới cố ý kíc.h thích hắn đi gây sự để mất mặt! Đừng cho rằng ta không biết ân oán giữa hai người các ngươi!

Tiêu Lạc Lê má ngọc xinh đẹp, ánh mắt cũng rất lạnh, sau khi liếc mắt nhìn Lăng Thất Tung, lại nhìn về phía Khương Phàm xa xa.

Mới mười mấy tuổi vậy mà có thể làm ra chuyện điên cuồng dìm nước thánh địa như vậy, đây nào chỉ là tên điên, quả thực là bệnh trạng.

Thánh địa thanh cao, làm sao lại bồi dưỡng được đệ tử dã man như thế?

- Đại Thừa thánh văn! Cảnh giác hắn!

Nhân Hoàng cao ngạo tôn quý, khinh thường giao thủ bình thường giữa đệ tử, nhưng vẫn nhìn nhiều Khương Phàm.

Trước khi phóng thích mặt trời, cái bóng mơ hồ kia đã cho hắn mấy phần cảm giác quen thuộc.

- Đại Thừa thánh văn? Ta nghe nói Vô Hồi thánh địa có Đại Thừa thánh văn là cái gì Lăng Huyên mà?

Tiêu Lạc Sư coi trọng, đều nói thánh địa Nam Bộ xuống dốc, lại còn có thể nuôi dưỡng được nhiều Đại Thừa thánh văn.

- Lực lượng của ngươi tới trình độ nào rồi?

Cơ Lăng Huyên quái dị nhìn Khương Phàm, từ uy lực quyền vừa rồi kia đến xem, vô cùng có khả năng tại bốn trăm ngàn cực cảnh.

Mặc dù cảnh giới tăng lên tới bát trọng thiên, lực lượng sẽ có tăng lên trên diện rộng, nhưng ba trăm ngàn cực cảnh đến bốn trăm ngàn cực cảnh làm sao có thể chỉ là cảnh giới tăng lên liền đạt tới được?

- Không phải quá rõ ràng rồi sao.

Khương Phàm không chút chú ý cụ thể lực quyền, nhưng sau khi bị Bát Hoang Chiến Trụ kí.ch thích, rõ ràng đã phát sinh thay đổi lớn.

Nếu như toàn lực bộc phát, vượt qua bốn trăm ngàn cực cảnh cũng không có áp lực chút nào.

Cơ Lăng Huyên dùng sức nắm chặt cánh tay Khương Phàm, thấp giọng cảnh cáo:

- Ngươi không thể nào như thế này! Trong đội ngũ này lực lượng mạnh nhất hẳn là ta!

Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc nói.

- Đúng đấy, cho sư tỷ ta chút mặt mũi.

- Xin mời các vị Thánh Chủ, tuân lệ cũ, nhận ân huệ.

Đại Diễn Thánh Chủ ho nhẹ vài tiếng, cao giọng tuyên bố.

Bầu không khí giữa rừng núi nhanh chóng tăng vọt, tất cả cường giả Linh Nguyên cảnh đều tranh nhau chen lấn leo đến chỗ cao, trơ mắt nhìn tất cả Thánh Chủ thánh địa.

Theo lệ cũ, mỗi thánh địa đều có tư cách chọn lựa mười vị tán tu. Đây cũng là nguyên nhân hiện trường tụ tập trên vạn người, bên trong không chỉ có tán tu các nơi, cũng có đệ tử cường tông đại phái, thậm chí có những thiên tài bị thua của Huyền Nguyệt hoàng triều kia, cũng đều chạy tới nơi này.

Tất cả chủ nhân thánh địa tản ra, khoảng cách hơn mười dặm, sau khi ra hiệu lẫn nhau, đồng thời vẩy ra tinh cầu trong tay.

Tinh cầu sáng long lanh, đẹp đẽ tinh xảo, hơi xoay tròn ở trên không, sao đó rơi xuống dãy núi.

Quần sơn oanh động, số lượng lớn cường giả phóng lên tận trời, điên cuồng cướp đoạt tinh cầu.

Sau đó không lâu, bảy mươi quả tinh cầu đại biểu cho bảy thánh địa, toàn bộ đều đã có chủ nhân.

Người đạt được tinh cầu thì phấn chấn kích động, kẻ bỏ lỡ tinh cầu tiếc nuối cô đơn.

Đại Diễn Thánh Chủ cao giọng tuyên cáo:

- Hôm nay Vĩnh Hằng Thánh Sơn chính thức mở ra, thời gian tiếp tục ba tháng. Kỳ hạn ba tháng vừa đến, tất cả mọi người nhất định phải đi ra, nếu không sẽ có khả năng bị nhốt trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn trăm năm. Nhắc nhở các vị, Vĩnh Hằng Thánh Sơn từ xưa đến nay đều hoàn toàn phong bế, bên trong có Linh Bảo có cơ duyên, càng có nguy hiểm, Yêu thú mạnh nhất nơi đó so với những Thánh Chủ chúng ta đây còn cường đại hơn. Các vị, tự giải quyết cho tốt! Làm theo khả năng!

Đại Diễn Thánh Chủ ra lệnh một tiếng, tất cả đệ tử thánh địa nhao nhao từ biệt sư tôn, chạy tới tế đàn cổ.

Vô Hồi Thánh Chủ phân phó nói:

- Lâm Nam, ngươi làm đội trưởng, phụ trách an toàn của bọn hắn. Nếu như gặp phải chuyện ngoài ý muốn không cách nào khống chế, bảo mệnh làm chủ.

- Thánh Chủ yên tâm, đệ tử sẽ tận hết khả năng mang toàn bộ bọn hắn ra.

Lâm Nam trịnh trọng tỏ thái độ, nàng rất rõ ràng ý nghĩa của đám người Khương Phàm này đối với Vô Hồi thánh địa, không thể để có bất kỳ sơ thất nào.

Ngụy Thiên Thu dặn dò:

- Mục đích chủ yếu của các ngươi là tìm kiếm cơ duyên, không cần chấp nhất Vĩnh Hằng Chi Linh. Lên đường đi, chúc các ngươi may mắn.

Lâm Nam giơ lên chín sợi đằng màu xanh, quấn chặt lấy bọn người Khương Phàm, nhảy xuống bảo điện, xông về phía dưới tế đàn cổ.

- Chúng ta đi!

Hoàn Nhan Liệt nhìn thấy Vô Hồi thánh địa xuất phát, cũng đều thả người nhảy xuống.

Nghê Sâm, Từ Sinh, sắc mặt khó coi nhất.

Tại Liệp Sát Tràng cũng bởi vì bọn hắn sai lầm, để toàn đội thảm bại, còn biến thành trò cười. Bọn hắn nhất định phải rửa nhục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play