Một nam tử anh tuấn đi đến phía trước quát tháo, hắn là Thẩm Minh Thu, cháu của Đại Diễn túc lão.

Hắn vốn vô cùng phản cảm đối với biểu hiện gần đây của Vô Hồi thánh địa, thậm chí là chán ghét, đã đề nghị gia gia trần thuật với Thánh Chủ, đừng lại đưa Vô Hồi thánh địa đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

Không nghĩ tới, bây giờ lại còn chạy đến cấm khu của bọn hắn hồ nháo.

Không thể tha thứ!

Tiêu Phượng Ngô gãi gãi đầu:

- Ta kỳ thật cũng có chút kỳ quái. Có một tiểu hài nhi đột nhiên xuất hiện đang ở trong phòng ta, đưa cho ta một cái ngọc bài, nói là trong cấm khu Dược sơn chôn Hoàng Kim Bỉ Mông thú, một ngàn bảy trăm năm trước đã từng bảo vệ Đại Diễn thánh địa.

- Tiểu nha đầu gì?

- Một tuổi, cũng có thể là hai tuổi. Không biết tại sao lại xuất hiện, nói chút chuyện cổ quái, sau đó chỉ dẫn chúng ta đi đến Dược sơn.

- Tô Niệm?

- Không biết.

- Nói bậy nói bạ. Niệm nhi nhà chúng ta mới hai tuổi, nàng sẽ cho ngươi ngọc bài sao? Sẽ chỉ điểm cho ngươi sao? Ngươi lừa gạt ai đây!

Thẩm Minh Thu tức giận đến mặt mũi trắng bệch, kiếm cớ thì chí ít tìm bình thường một chút, đây quả thực coi bọn họ là đồ đần.

Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa cũng nhao nhao giận dữ mắng mỏ.

Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai:

- Dù sao lời ta nói cũng đều là thật. Không phải vậy ta làm sao biết các ngươi có cấm khu, làm sao biết có Hoàng Kim Bỉ Mông? Đúng, nơi đó còn có ba lão đầu kỳ quái, nhìn chúng ta một chút, lại bỗng dưng liền nằm xuống.

Thẩm Minh Thu cảm giác mình đã ép không được tức giận trong lồng ngực:

- Nhìn các ngươi một chút liền ngã? Ngươi nói lời này, chính ngươi có thể tin?

Tiêu Phượng Ngô lắc đầu:

- Không tin, nhưng chính là sự thật.

- Các ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Hoắc Thiên Túng trầm xuống, đầu tiên là gầy trơ xương như củi trở về, lại cự tuyệt trả lời vấn đề, sau đó lại chạy đến Dược sơn, bừng tỉnh thú hồn, còn trêu đến Đại Diễn người chỉ vào cái mũi bọn hắn tức giận la mắng.

Trong này rõ ràng là có bí mật gì.

Hàn Ngạo thản nhiên nói:

- Chúng ta cũng không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng đúng là đã nhận được lời mời.

- Chỉ hai câu này? Giải thích rõ ràng cho ta.

- Chúng ta bị nhắc nhở qua, muốn cơ duyên, phải giữ kỹ bí mật.

- Ngươi...

Hoắc Thiên Túng tức giận.

Ngụy Thiên Thu nhẹ nhàng nâng tay, đi tới phía trước:

- Chúng ta đều vừa mới đến Đại Diễn thánh địa mấy ngày nay, phạm vi hoạt động có hạn, hiểu rõ cũng có hạn, nếu như không phải chuyện có nguyên nhân, không thể nào mạo phạm cấm khu Dược sơn. Huống chi, Vô Hồi thánh địa chúng ta làm việc có nguyên tắc của mình, nên làm cái gì chúng ta tuyệt đối không mập mờ, không nên làm cái gì cũng sẽ không loạn làm.

- Nhưng nếu Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo đã xông cấm khu, mạo phạm Đại Diễn thánh địa, mặc kệ là có nguyên nhân gì, đều là có tội. Các ngươi có thể mang bọn hắn đi điều tra, nhưng xin đừng tổn thương đến bọn hắn. Bất kỳ xử phạt nào, trước khi thi hành, nhất định phải thông báo cùng chúng ta.

Thẩm Minh Thu cao giọng thét lên ra lệnh:

- Mang đi!

Bởi vì chuyện đặc biệt lại mẫn cảm, Thẩm Minh Thu đã cưỡng ép áp giải Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo đến chủ phong, đẩy lên trước mặt Thánh Chủ.

Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo lại nói chuyện đã xảy ra một lần nữa, tuy nhiên nhìn thấy bên cạnh Thánh Chủ có Tô Triệt, đều rất lý trí không có nói tới chuyện "Tô Lăng".

- Thả bọn họ trở về đi.

Sau khi Đại Diễn Thánh Chủ hiểu rõ tình huống, đơn giản chỉ là phất tay.

- Trở về? Ý của ngài là, thả?

Thẩm Minh Thu cau chặt lông mày, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa đều không hiểu thấu, thế nhưng bọn hắn đã tự tiện xông vào cấm khu, còn hủy mồ của Hoàng Kim Bỉ Mông và Dực Long.

Đại Diễn Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao:

- Các ngươi muốn làm sao xử trí hắn? Thú huyết mai táng đều đã đến trong thân thể bọn họ, còn có thể rút ra sao?

Thẩm Minh Thu dưới uy thế của Thánh Chủ đã cúi thấp đầu, nhưng vẫn kiên trì nói:

- Bọn hắn lấy trộm ngọc bài, xông vào cấm khu, còn phá hư pho tượng, chẳng lẽ không nên trả giá đắt sao?

Có trưởng lão trầm giọng phụ họa:

- Thánh Chủ, nếu như không xử lý bọn hắn, sợ sẽ để cho Vô Hồi thánh địa phách lối.

Lời này lập tức được rất nhiều người tán đồng.

Từ khi Vô Hồi thánh địa lại tới đây liền ngang ngược phách lối, không có để Đại Diễn thánh địa bọn hắn vào mắt, làm việc càng là không cố kỵ gì. Nếu như lần này ngay cả đệ tử Vô Hồi xông cấm khu cũng đều bị tha thứ đơn giản, Vô Hồi thánh địa há càng không phách lối hơn?

Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa lại sẽ đối đãi Đại Diễn thánh địa bọn hắn như thế nào?

Đại Diễn Thánh Chủ nói:

- Bọn hắn vốn sẽ nhận trừng phạt, nhưng bọn hắn đều không phải là đệ tử Đại Diễn thánh địa, không thể nào dựa theo quy củ của chúng ta mà làm được. Ta sẽ đích thân bàn bạc cùng Vô Hồi Thánh Chủ, thương lượng biện pháp giải quyết. Tất cả đi xuống đi.

Tiêu Phượng Ngô Hàn Ngạo hai mặt nhìn nhau, tùy ý như thế sao?

Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn đều cảm thấy rất uất ức, nhưng không có người nào dám ngỗ nghịch với Thánh Chủ, chỉ có thể cáo từ lui ra, áp lấy Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo rời khỏi.

Thẩm Minh Thu cảnh cáo bọn hắn:

- Đừng vui mừng quá sớm, chuyện này còn chưa xong đâu!

Tiêu Phượng Ngô nói:

- Bằng hữu, đừng hung ác như thế. Chúng ta thật sự bị người khác chỉ dẫn, không phải vậy thì sao có thể làm ra chuyện này?

Thẩm Minh Thu hừ lạnh:

- Ai là bằng hữu với ngươi? Nhớ kỹ, ta là Thẩm Minh Thu, gia gia của ta là Đại Diễn túc lão nhiều tuổi nhất. Ta không phải Ngự Thiên Sư, nhưng ta là Thánh linh văn!

- Ồ?

Tiêu Phượng Ngô một lần nữa đánh giá nam tử anh tuấn gầy gò trước mặt này, trách không được phách lối như vậy, thì ra là cùng bối cảnh với Hàn Ngạo.

Ánh mắt Thẩm Minh Thu lăng lệ:

- Linh văn, Thiểm Linh! Ta là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, ta sẽ phụ trách hành động lần này ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn! Nếu như Thánh Chủ không trừng trị các ngươi, chờ đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn, ta sẽ tự mình ra tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play