- A, đó là đồ chơi gì đây?
Long Cốt Cự Ngạc không còn táo bạo mà là kinh ngạc, lại nghi ngờ nhìn tòa tháp đỏ như máu lơ lửng kia, nhìn bộ dáng liền quỷ dị khủng bố, giống như có hàng tỷ cái đầu lâu rèn luyện thành, tản ra khí âm hàn kinh hồn nhiếp phách.
- Trấn Ngục Huyết Tháp, tà vật đến từ U Minh, bình thường trấn áp vết nứt giữa hai thế giới, rất ít xuất hiện ở nhân gian.
Khương Phàm đối với cái thứ này đã khắc sâu vào trong ký ức.
- Có thể biết Trấn Ngục Huyết Tháp, còn dám khiêu khích Thái Uyên Cực Địa, các ngươi cũng là người của hoàng đạo?
Giọng của nam tử khống chế Trấn Ngục Huyết Tháp trầm thấp khàn khàn, trong đôi mắt sau tấm mặt nạ hiện ra ánh sáng màu xanh quỷ dị.
- Lai lịch của chúng ta cũng lớn, nói ra sợ hù chết ngươi.
Long Cốt Cự Ngạc kiêu ngạo giương đầu lên.
- Ha ha... các cường giả Thái Uyên cười rét căm căm, cho tới bây giờ đều là bọn hắn hù chết người khác, còn chưa bao giờ bị hù chết qua.
- Cười cái rắm! Tâm tình lão tử hôm nay đều bị bọn quỷ các ngươi đây làm hỏng.
- Một con cá sấu nho nhỏ, cũng dám tùy tiện!
- Lão tử liền cuồng, ngươi có thể làm khó dễ được ta!
- Mặc kệ các ngươi đến từ nơi đó, hay là trong vùng biển này...
- Im miệng ngươi đi, lão tử trên trời dưới đất trong biển trong sông, muốn đến đâu cuồng liền đến đó cuồng, ngươi không quen nhìn liền giết chết ta, không đánh chết ta thì cút ngay đi.
Long Cốt Cự Ngạc mãnh liệt đong đưa cơ thể to béo, long khí, long uy cuồn cuộn, như là Cự Long thức tỉnh, tràn ngập uy thế kinh hồn nhiếp phách.
Các cường giả Thái Uyên Cực Địa an tĩnh, hoành hành hải vực hơn mấy ngàn vạn năm, ai nhìn thấy mà không phải nhượng bộ ba phần, hôm nay lại bị một con cá sấu không hiểu thấu miệt thị cho?
Khương Phàm ha ha nở nụ cười:
- Ngươi la một cuống họng này, bọn hắn đều không tự tin.
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Nam tử cầm đầu ngăn các tộc nhân xao động lại.
- Không phải hỏi thăm thân phận? Nếu như mạnh hơn so với các ngươi, các ngươi sẽ co đầu lên nhận sợ. Nếu như yếu hơn so với các ngươi, các ngươi sẽ muốn trang bức? Có phải hay không!
- Loại hiếp yếu sợ mạnh giống như các ngươi đâu, đều là thứ ta sợ nhất! Kẻ giống như chúng ta đây, chẳng cần biết ngươi là ai, lão tử cũng không sợ! Không phục? Giết chết ta đi! Không đánh chết ta, lão tử giết chết ngươi!
Long Cốt Cự Ngạc giơ đầu lên, khí thế phách lối bá đạo tràn ngập Thiên Hải.
Người của Thái Uyên Cực Địa thật đúng là bị trấn trụ, kẻ không sợ trời không sợ đất giống như vậy, hoặc chính là thật ngốc bức, hoặc chính là thực ngưu bức.
Mà đám người này, tính cả con cá sấu lại là có ba vị Thánh Linh, còn có hai nữ tử dáng người uyển chuyển hầu hạ, đội hình xuất hành cùng chất lượng sinh hoạt như thế này, hẳn là có chút bối cảnh.
Không chỉ có người của Thái Uyên Cực Địa bị trấn trụ, mà các cường giả phân tán ra xa cũng đều bị trấn trụ, âm thầm suy đoán đây là Thần tộc phương nào sao?
- Tám cái chân viên thịt! Hôm nay dạy cho ngươi một bài học, còn dám chọc ta, ta ăn ngươi!
Long Cốt Cự Ngạc hừ một tiếng, quay đầu kéo lấy cơ thể to béo đi đến vòng xoáy.
Hám Hải Thú tức giận, nhưng không có xúc động, con Long Cốt Cự Ngạc này không chỉ có bá đạo phách lối, thực lực càng cường hãn, bất luận là sừng nhọn hay là long khí đều vượt mức bình thường.
- Thiếu tộc trưởng...
Các cường giả phía sau nam tử đang muốn góp lời, lại bị nam tử đưa tay ngăn lại:
- Không nôn nóng, thế giới mới sẽ kéo dài hỗn chiến rất lâu, thân phận của bọn hắn sớm muộn cũng sẽ bị người khác nhận ra, đến lúc đó...
- Ha ha... Ta lại trở về... Ta còn sống trở về! Ta là Thánh Linh!
Long Cốt Cự Ngạc vung lấy móng vuốt tráng kiện, mạnh mẽ đâm tới trong rừng rậm bừa bộn, có loại cảm giác tự hào vinh quy quê cũ.
Dù sao cũng là Thánh Linh, là cảnh giới mà trước đó nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khương Phàm nhìn ra dãy núi ở xa, mơ hồ có thể thấy được số lượng lớn cường giả đang bay đi đến đó, thăm dò vào sâu trong thế giới mới.
Hắn nhìn ra được lúc ấy các cường giả tụ tập tại thế giới mới hẳn là rất nhiều, mà bộ phận đã vượt ngang mấy vạn dặm khung trời, đến hai bên con đường nam bắc, xông vào thế giới mới.
Đông Hoàng Như Ảnh ở trên lưng cự ngạc táo bạo nói
- Thế giới mới trồi lên mặt biển đưa tới biển động, trong vòng mấy tháng tiếp theo sẽ oanh động toàn thế giới, ta đoán chừng ít nhất phải có một phần ba hoàng đạo chạy tới nơi này. Mục đích thật sự của Giới Nguyên sơn là cái gì?
- Hắn hẳn rõ ràng, thần bí cùng tài nguyên nơi này sẽ kích thích những hoàng đạo kia biến nơi này thành khu vực săn bắn, điên cuồng cướp đoạt hết thảy. Giới Nguyên sơn muốn bảo vệ nơi này thì chắc chắn sẽ phải khai chiến cùng hoàng đạo, khai chiến liền sẽ có thương vong, xuất hiện thương vong liền sẽ kích thích các lão tổ tông hoàng đạo giáng lâm đến nơi này. Giới Nguyên sơn, có thể gánh vác được sao?
- Ta đoán không ra mục đích của Giới Nguyên sơn, nhưng ta rất hưng phấn.
Trên mặt Khương Phàm khó che giấu được nụ cười.
- Ngươi hưng phấn cái gì?
- Nơi này huyên náo càng oanh động càng tốt, mục đích của Giới Nguyên sơn càng điên cuồng càng tốt, như thế này ta sẽ bớt bị chú ý tới.
- Ngươi không sợ bị vây ở chỗ này?
- Không sợ! Ta có Lý Dần!
- Đồ đệ của ngươi?
- Như Ảnh cô nương, không phải cô vẫn luôn muốn nhìn trộm bí mật của ta sao, lần này cứ đi theo bên cạnh ta từ từ mà nhìn cho đủ. Tuy nhiên, tuyệt đối không được để lộ bản thân, càng không cần hiện ra võ pháp không gian của cô. Nhất là chú ý muội muội của cô nhiều hơn.
- Khương Phàm chỉ điểm Đông Hoàng Như Yên, ngàn vạn lần phải khắc chế.
Đông Hoàng Như Yên le lưỡi với Khương Phàm, tiếp tục hưng phấn mà nhìn rừng rậm tràn ngập khí tức nguyên thủy.
May mắn khi mình đi theo, không phải vậy thì làm sao có thể gặp được hưng phấn chuyện kích thích như thế này.
- Ta biết một bí mật chôn giấu! Bí mật mà Đại vương bát cũng không biết!
Long Cốt Cự Ngạc một bên phóng tới, một bên phân biệt phương hướng:
- Trước đó ta thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng cảnh giới không đủ, vẫn luôn không dám đụng vào, lần này không thể bỏ qua!
Nửa ngày sau, bọn hắn phóng tới hơn sáu trăm dặm, ngoài ý muốn phát hiện một trận chiến đấu oanh động.
Số lượng lớn kẻ xông vào đều tụ tập tới đó xem chiến, đám Yêu thú của thế giới mới cũng đều từ bốn phương tám hướng chạy tới.