Loan Cách và đám người hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lại là muốn nói xin lỗi, lại là muốn giết Bùi Chiêu Diệu, còn dính đến Thần Tôn đã chết??

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Sao bọn hắn hoàn toàn không nghĩ ra?

Chỉ sau chốc lát, chiến khu không đầu đẫm máu của Bùi Quân lộn vòng trở về, tiếng linh hồn hét lớn đến chói tai:

- Xin mời Xích Thiên Thần Triều cùng Tru Thiên Thần Điện đến Thiên Khải kiềm chế Đông Hoàng Càn, tuyệt đối không được để bọn hắn làm lớn chuyện, không được làm bị thương điện chủ chúng ta, sau này sẽ có thâm tạ! Sẽ có thâm tạ!

- Xảy ra chuyện gì? Ai! Ai! Chết tiệt, ngươi thả cái rắm giải thích rõ ràng cho ta!

Hắc Thiên Vương hô to, Bùi Quân cũng đã quay người rời khỏi.

- Sao ta không hiểu gì cả?

Loan Cách chau mày, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ra được Cửu Thiên Thần Giáo đã thật sự nổi giận, lại tuyên bố muốn chém giết Bùi Chiêu Diệu?

- Đi lên xem một chút.

Hắc Thiên Vương đương nhiên không tin Cửu Thiên Thần Giáo sẽ giết điện chủ Quang Mang Thần Điện, không có Thần Tôn Cửu Thiên Thần Giáo, hoàn toàn không có đủ năng lực khiêu khích Quang Mang Thần Điện, nhưng có thể kích thích Cửu Thiên Thần Giáo thành như thế này, khẳng định không phải chuyện nhỏ.

Cửu Thiên hoàng thành!

Đông Hoàng Toại gặp mặt Đông Hoàng Càn:

- Truyền lệnh Thần Tôn, chém Bùi Chiêu Diệu!

- Chém thật??

Trong cung điện, tất cả cao tầng bỗng nhiên biến sắc.

Đông Hoàng Toại nghiêm túc nói:

- Từ biểu hiện của bọn người Bùi Chiêu Diệu ngay lúc đó đến xem, Quang Mang Thần Tôn không chỉ hoài nghi chúng ta, mà còn có thể đã bắt đầu giám sát. Thần Tôn có ý là, dùng tức giận bảo vệ tôn nghiêm, dùng chiến tranh đảo loạn phán đoán. Thuận tiện dùng tư thái, cao điệu tuyên cáo với bách tộc Thiên Khải, Cửu Thiên Thần Giáo không sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào.

- Khai chiến cùng Quang Mang Thần Điện?

Lan Độ và đám người hãi hùng khiếp vía.

- Khá lắm Cửu Thiên Thần Tôn.

Khương Phàm ngoài ý muốn lại càng phấn chấn, chuyện liền phải làm như vậy.

Nếu bị hoài nghi, càng giải thích càng mềm yếu, càng dễ dàng bị hoài nghi, ngược lại là điên cuồng lên, mới có thể lộ rõ ràng sự 'Ủy khuất' của mình, giải trừ sự hoài nghi của bọn họ.

- Giáo Tôn...

Toàn bộ bọn người Lan Độ đều nhìn về phía Đông Hoàng Càn, mặc dù đã hiểu ý đồ của Thần Tôn, nhưng nếu thật sự là giết Bùi Chiêu Diệu, hậu quả quá nghiêm trọng.

Đông Hoàng Càn không phải sợ chuyện, hắn không có lùi bước, ngược lại là bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng thét lên ra lệnh:

- Tuân lệnh Thần Tôn!

- Tê...

Lan Độ và đám người hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ vẫn cắn răng hô to:

- Tuân lệnh Thần Tôn!

Đông Hoàng Toại nói:

- Thần Tôn nghiêm lệnh, buông tay khai chiến, liều chết liều thương tuyệt đối không lùi bước!

Mặt Đông Hoàng Càn đầy dữ tợn:

- Đã hiểu! Ngươi giữ Bùi Chiêu Diệu lại, mang theo Khương Phàm nhanh chóng trở về Thương Huyền, tọa trấn thần giáo. Lan Quỳ, toàn diện mở ra tất cả pháp trận hoàng thành, đưa tất cả bảo cốt Khương Phàm giao ra đến phong phú. Đông Hoàng Hoa Thanh, các ngươi theo ta... Tiếp Quang Mang hoàng thành!

Lan Độ, sắp xếp người giải thích chuyện nhân quả với Thiên Khải, cụ thể phải làm sao, ngươi hẳn là đã rõ ràng.

- Lĩnh mệnh!!

Trong cung điện toàn thể đều trở nên nghiêm nghị.

- Chúc các ngươi may mắn!

Sau khi Đông Hoàng Toại ném Bùi Chiêu Diệu và các tù binh đang hôn mê bất tỉnh ra, hắn liền mở rộng nắp quan tài đá, chào hỏi Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh đừng lề mề, bọn hắn muốn trước khi Quang Mang Thần Tôn đăng lâm Thiên Khải, đi đầu trở lại Thương Huyền để tránh lại bị ngăn chặn.

- Các vị, vận khí tốt, ta rút lui trước.

Khương Phàm hạ thấp người tiến vào trong quan tài đá.

- Chờ một chút, ta vào trước.

Đông Hoàng Như Ảnh đi mau mấy bước.

- Ta nằm ở phía dưới, ngươi chống đỡ ở trên sau lưng ta, như thế này... Miễn cho xấu hổ.

Khương Phàm kiên trì chen vào, nằm ở dưới mặt quan tài đá.

Đông Hoàng Như Ảnh hơi do dự, mấp máy môi đỏ, hạ thấp người đi đến, chống đỡ hai tay cùng hai chân, duy trì một khoảng cách với lưng Khương Phàm.

Cái tư thế này mặc dù đã tránh khỏi tiếp xúc, tránh khỏi mặt đối mặt xấu hổ, nhưng, quan tài đá quá nhỏ, một nữ hài tử với tư thế như thế này quá khó chịu.

Đông Hoàng Hoa Thanh nhìn mà lắc đầu, hài tử xui xẻo Khương Phàm này, ta vừa giúp các ngươi tác hợp tốt, hôm nay đi đến nói không chừng liền có thể có 'công việc tốt', không phải giả trang thân sĩ.

Đông Hoàng Toại đóng nắp quan tài lại, vỗ:

- Khởi hành!

- Chờ một chút!

Trong quan tài đá đột nhiên truyền đến Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh kinh hô.

- Ẩn nấp cho kỹ!

Đông Hoàng Toại quát khẽ, nhấc quan tài đá lên, bay thẳng lên trời, lao thẳng đến di tích tế đàn.

Trong quan tài đá, Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh đều đỏ bừng cả khuôn mặt, lúng túng đến phát điên.

Đây vẫn là bộ quan tài đá kia, nhưng phía dưới lại nhiều hơn một phiến đá, cũng không dày, mười cen-ti-mét, mới đầu Khương Phàm không có chú ý, nhưng sau khi nắp quan tài áp xuống tới, một khắc này, Đông Hoàng Như Ảnh cũng bị đè ép xuống.

Vốn đang 'chống đẩy' tốt, vậy mà lại bất chợt biến thành ‘ôm ở sau lưng’, chen lấn đến gọi là bền chắc!

Đông Hoàng Như Ảnh cực lực chống người lên, muốn đè ép lên mặt nắp quan tài, nhưng phía dưới Khương Phàm lại bị nâng cao, nàng thực sự không thể động đậy, trước người đầy đặn chen lấn đến mức ngực nàng đều khó chịu.

Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được cái sự mềm mại ở phía sau, mặc dù là một loại hưởng thụ, nhưng thật sự quá lúng túng.

Đông Hoàng Như Ảnh xấu hổ giận dữ muốn chết, cố gắng muốn diễn biến lực lượng không gian, nhưng quan tài đá rõ ràng bị thiết trí hạn chế.

Mặt mũi Khương Phàm tràn đầy đắng chát, hắn biết đây nhất định là do Cửu Thiên Thần Tôn giở trò quỷ.

Đều đã ở thời khắc khẩn trương, vẫn không quên làm loại chuyện này?

Lão đầu nhi kia thật chấp nhất như vậy sao?

May mắn là bây giờ hắn đang nằm sấp, nếu như hai người vẫn mặt đối mặt, nhất định phải xảy ra vấn đề.

Đông Hoàng Như Ảnh giãy dụa thật lâu, cuối cùng từ bỏ, nằm sấp trên người Khương Phàm, cảnh cáo hắn:

- Đừng nghĩ lung tung!

- Không muốn! Không muốn không muốn! Ừm... Nói chuyện phiếm chút? Ta thấy cô đã tiến đến Bán Thánh rồi?

- Nửa tháng trước đã tiến đến Bán Thánh.

- Thánh Hoàng di cốt còn không?

- Còn lại rất nhiều.

- Không đủ thì chỗ ta vẫn còn.

- Không cần.

- Vậy... Chúng ta tâm sự Lục Đạo truyền thừa?

Tại thời điểm Khương Phàm cố gắng làm dịu bầu không khí trong quan tài đá, Đông Hoàng Toại đã khiêng quan tài đá lao tới di tích tế đàn.

Khi Quang Mang Thần Tôn tự mình dẫn người chạy tới di tích tế đàn, Đông Hoàng Toại đã thuận lợi trở về Thương Huyền trước bọn hắn nửa ngày, Đông Hoàng Càn thì giáng lâm đến Quang Mang hoàng thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play