Chỉ mong Khương Phàm không phụ lòng Đông Hoàng Như Ảnh, nếu không Đông Hoàng Càn thật sự là không tha cho hắn.

Trái tim đã phá thành mảnh nhỏ, nếu như lại bị trọng kích, hậu quả kia... Thật phải để Khương Phàm tự mình gánh chịu.

- Lan Độ.

Đông Hoàng Càn bỗng nhiên lên tiếng, rất thấp rất nặng.

- Lão tổ.

Lan Độ dừng lại ở ngoài điện, cung kính hành lễ.

- Hãy bồi dưỡng Lan Nặc thật tốt, từ nay về sau, vị trí giáo chủ, hai nhà thay phiên ngồi đi. Nhưng các ngươi muốn không chịu thua kém, muốn ngồi vững vàng, chớ chọc đến không phục.

Đông Hoàng Càn nhẹ giọng nói nhỏ.

- Tạ lão tổ! Lan gia, có thể ngồi ổn!

Lan Độ cúi người chào thật sâu, trong lòng tuôn ra giòng nước ấm.

Hắn là người nhiều tuổi nhất, cũng là người mạnh nhất Lan gia, bảy trăm năm trước còn từng ngồi lên vị trí giáo chủ thần giáo, nhưng từ đó về sau, Lan gia lại không thể bồi dưỡng được giáo chủ, hắn thậm chí tự còn trách Lan gia là xuống dốc ở trên tay hắn.

Kỳ vọng sau cùng đời này của hắn chính là có thể trước khi chết, nhìn thấy Lan gia sinh ra giáo chủ mới, trọng chấn khí thế Lan gia.

Lão tổ có thể tỏ thái độ như vậy, đối với hắn bây giờ thật quá quan trọng.

- Người phía dưới có cạnh tranh là tốt, nhưng những lão gia hỏa chúng ta này phải nói rõ ràng, phải hiểu, chúng ta là người một nhà, mãi mãi cũng là người một nhà.

Đông Hoàng Càn nằm ở trên ghế mây, phất phất tay.

- Đóng cửa lại đi, ta mệt rồi, ngủ một lát. Hỗn đản này ở lại đây hơn hai tháng, ta một ngày đều không có chợp mắt.

- Ngài nghỉ ngơi thật tốt, việc vụn vặt trong thành, ta có thể xử lý tốt.

Lan Độ nhẹ nhàng đóng cửa điện lại, lần nữa thi lễ một cái đối với chính điện.

Đông Hoàng Hoa Thanh, Lan Quỳ khiêng quan tài đá từ Thiên Khải giáng lâm về Thương Huyền.

Lúc này Đại Quang Mang Thần Điện đang bí mật giám sát di tích tế đàn, lại còn là được điện chủ Bùi Chiêu Diệu tự mình tọa trấn.



Sau khi lấy được tin tức, Bùi Chiêu Diệu lập tức lên đường, trước khi bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh leo lên tiểu tế đài thông hướng Cửu Thiên Thần Giáo, thành công ngăn cản bọn hắn:

- Hai vị phó giáo chủ tự mình nhấc quan tài về Thiên Khải, lại là tặng cái gì?

- Trùng hợp như vậy sao, ở chỗ này lại còn có thể đụng tới Bùi điện chủ. Ngươi đây là muốn trèo lên Thiên Khải sao, bây giờ không lùng bắt Sí Thiên giới sao?

Đông Hoàng Hoa Thanh lạnh nhạt ứng phó, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác.

Đây không phải là trùng hợp gặp, rõ ràng là đang bí mật giám sát, nếu không thì không thể nào nhanh như vậy đã ngăn chặn bọn hắn, mà còn là xông vào khu vực Cửu Thiên Thần Giáo bọn hắn trấn thủ.

- Đám chuột Sí Thiên giới kia lại ẩn nấp rồi, không có thần giáo các ngươi trợ giúp, chúng ta rất bất lực. Bây giờ tinh lực chủ yếu của chúng ta là phong tỏa tế đàn không gian, để tránh con chuột Khương Phàm kia chạy ra Thiên Khải chiến trường.

Bùi Chiêu Diệu không che giấu uy thế Thánh Vương cường thịnh của mình chút nào, linh văn sáng chói giống như là mặt trời treo ở trên trán, cường quang chiếu sáng các cường giả thần giáo.

Mặt mũi bọn người Lan Quỳ tràn đầy mâu thuẫn, ánh mắt sắc bén giằng co với điện chủ thần điện:

- Tế đàn đã phong tỏa đã hơn hai tháng, chúng ta tôn trọng quyết định của các ngươi, cho nên một mực không có trở về. Chẳng lẽ đến bây giờ, còn không thể trở về? Hay là nói, các ngươi chỉ là không cho phép người của Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta trở về. Nếu không, làm sao lại xuất hiện tại khu vực di tích chúng ta khống chế!

- Bùi Chiêu Diệu, ngươi phải hiểu rõ, nếu như không có Thần Tôn chúng ta đã từng cố gắng, di tích tế đàn tuyệt đối không thể nào ổn định giống như bây giờ, Chí Tôn Hoàng Đạo Thương Huyền cũng Không thể nào tùy tiện ra vào chiến trường Thiên Khải!



Bùi Chiêu Diệu cười nhạt nói:

- Lan Quỳ phó giáo chủ không nên hiểu lầm, Quang Mang Thần Điện từ đầu đến cuối đều rất kính trọng Cửu Thiên Thần Tôn, bây giờ phong tỏa tế đàn, chỉ là tình huống đặc thù, cũng không nhằm vào bất cứ kẻ nào.

- Nếu không nhằm vào, vì sao còn muốn ngăn cản?

- Không nhằm vào bất cứ kẻ nào, tất cả bất cứ kẻ nào cũng đều phải tra rõ ràng.

- Bây giờ di tích tế đàn do Quang Mang Thần Điện các ngươi tiếp quản rồi? Các ngươi phụ trách giám sát tam đại Chí Tôn Hoàng Đạo khác?

- Giám sát lẫn nhau. Ngươi cũng có thể giám sát Quang Mang Thần Điện chúng ta.

Bùi Chiêu Diệu thanh cao lãnh ngạo, uy lực cực điểm uy nghiêm.

Các cường giả thần điện tản ra về hai bên phải trái, triển khai tư thái vây quanh.

Khuôn mặt anh tuấn của Đông Hoàng Hoa Thanh lại hiện lên nét dữ tợn:

- Bùi Chiêu Diệu, Cửu Thiên Thần Giáo không tới phiên bất cứ hoàng đạo nào giám sát, cũng tuyệt đối không tiếp nhận bất cứ sự giám sát nào. Ta chỉ nói một lần, xin ngươi tránh ra, chúng ta sẽ xem như chuyện gì cũng đều không có phát sinh, cũng sẽ không thông báo lão tổ Đông Hoàng Càn. Nếu như ngươi nhất định phải tìm chúng ta gây phiền phức, ngươi hẳn là rất rõ ràng tính cách lão tổ của chúng ta.

- Hoa Thanh phó giáo chủ đây là có ý gì? Ta đây là đang giúp các ngươi. Trước khi Khương Phàm đăng lâm Thiên Khải, các ngươi đã từng nhấc theo quan tài trèo lên Thiên Khải, sau khi Khương Phàm biến mất từ Thiên Khải, các ngươi lại nhấc quan tài về lại Thương Huyền. Hành vi như thế này khó tránh khỏi làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ. Do Quang Mang Thần Điện chúng ta ra mặt tra rõ ràng, vừa vặn cho các ngươi sự trong sạch!

Đông Hoàng Hoa Thanh giận đến tím mặt:

- Ý của ngươi là chúng ta đang cấu kết cùng Khương Phàm? Ý của ngươi là, trong quan tài đá cỗ này là Khương Phàm? Đây là ý tứ của Bùi Chiêu Diệu ngươi, hay là ý tứ của Quang Mang Thần Điện các ngươi?

- Hay lại là nói, Thần Tôn chúng ta chết rồi, các ngươi muốn tìm lấy cớ chèn ép Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta?

- Hoa Thanh phó giáo chủ, ngươi đang cố ý vặn vẹo ý của ta?

- Bùi Chiêu Diệu, nếu Thần Tôn chúng ta còn sống ở thế gian này, ngươi có dám làm càn như vậy?

- Hoa Thanh phó giáo chủ, ta nói, ta không có bất kỳ ý tứ gì không tôn trọng Cửu Thiên Thần Tôn, nếu như ngươi khăng khăng hiểu như vậy, hẳn là trong lòng có quỷ?

- Bùi Chiêu Diệu, lời ngươi nói và việc người làm đều là không tuân theo Thần Tôn ta, còn trả đũa, chất vấn lên chúng ta.

Ngươi rắp tâm ở đâu?

- Ta có cần phải nhắc nhở ngươi, ngươi là Điện chủ Đại Quang Mang Thần Điện, thái độ, lời nói và hành động của ngươi đều là đại biểu cho Thần Điện các ngươi, ta hoàn toàn có lý do nhận định lời ngươi vừa mới nói thành khiêu chiến. Đại Quang Mang Thần Điện, khiêu chiến đối với Cửu Thiên Thần Giáo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play