Đám người trong điện cuống quít quỳ xuống, không còn dám mạo phạm.
Lan Độ dừng lại, không hề bận tâm, chỉ nói với bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh đang quỳ trên mặt đất:
- Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mang Khương Phàm đi.
Sau khi Đông Hoàng Hoa Thanh đứng dậy liền rời khỏi đại điện, bay lên không đuổi theo quả cầu đen đã bay xa.
- Cái đồ hỗn đản, hắn đều đã chết, vì sao còn có thể sống lại? Vì sao muội muội ta chết thật rồi? Lão tử không quen nhìn dáng vẻ hắn trái ôm phải ấp. Một nữ tử lại tiếp lấy một nữ tử... Lão tử nhìn thấy hắn liền muốn bóp nát hắn!
Đông Hoàng Càn dùng sức nắm chặt nắm đấm, răng cắn đến két vang, trong thanh âm tức giận lại đều là đau đớn.
- Ngài... Bớt giận.
Lan Độ nhẹ giọng thở dài, sau khi cung kính hành lễ liền ra hiệu còn những người khác quỳ trên mặt đất rời khỏi.
Ngoài điện!
Lan Quỳ và đám người nhỏ giọng hỏi:
- Đông Hoàng lão tổ giống như rất có ý kiến đối với Khương Phàm, chuyện này sẽ sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai bên chứ?
Lan Độ thản nhiên nói:
- Hắn chỉ là nhớ tới chuyện thương tâm, trong lòng không thoải mái mà thôi. Trên việc trái phải rõ ràng, hắn vẫn tự hiểu rõ.
- Chuyện thương tâm gì?
- Đừng hỏi nữa, làm tốt chuyện của các ngươi, chú ý bịt miệng những người khác trong hoàng thành, tuyệt đối không được tiết lộ tin tức. Bất luận là hạ giới hay là Thiên Khải hoàng thành, đối với hai chuyện ‘cái chết của Thần Tôn’ cùng 'Kết minh' của Cửu Thiên Thần Giáo đều là phong bế cao độ, trừ tầng cao nhất ra, phía dưới đều không được biết, để tránh bị ngoại giới thẩm thấu.
Khương Phàm được an trí đến trong địa cung bí ẩn, mặc dù nơi này phong bế, nhưng vẫn được trang trí trang nhã, bầu không khí u tĩnh.
- Đây là ba khối bảo cốt Thánh Hoàng, tám khối bảo cốt Thánh Vương, mười lăm khối thánh cốt. Cho các ngươi như vậy trước, sau này có được tài nguyên lại phân.
Khương Phàm chịu đựng đau lòng giao ra bảo cốt.
Năng lượng mênh mông, hào quang sáng chói, lập tức đầy tràn địa cung, tất cả mọi người nhịn không được mà hít thở thật sâu.
- Ngài đây là muốn chia đều cùng chúng ta?
Đông Hoàng Hoa Thanh kinh ngạc càng rung động, vẫn là chiến tranh lại càng dễ tích lũy tài nguyên, nội tình hoàng đạo Tây Bắc tích lũy đến vạn năm, cuối cùng biến thành chiến lợi phẩm trong tay Khương Phàm.
Mỗi một khối bảo cốt đều là tâm huyết được hoàng đạo trút xuống, là cường giả bồi dưỡng được, sau khi chết một lần nữa trả lại cho hoàng đạo.
- Không tính là chia đều, ta giữ nhiều hơn chút.
Khương Phàm ngượng ngùng cười cười.
- Đã hiểu, các ngươi bây giờ càng cần bảo cốt hơn.
Đông Hoàng Hoa Thanh sâu hít một hơi, cẩn thận từng li từng tí thu hồi mỗi khối bảo cốt, cẩn thận rõ ràng ngay trước mặt Khương Phàm.
Nếu là thiếu một khối, hắn đều đền không nổi.
- Hãy chú ý tình huống bên ngoài, ta vẫn hy vọng có thể mau chóng rời khỏi.
Khương Phàm nhìn từng khối bảo cốt bị Đông Hoàng Hoa Thanh thu vào nhẫn không gian, cũng là không nỡ.
- Địa cung rất an toàn, sẽ không có người đến quấy rầy, các ngươi cứ yên tâm ở. Mỗi ngày ta sẽ tới một chuyến, kịp thời giới thiệu chuyện bên ngoài cùng ngài.
Đông Hoàng Hoa Thanh cất kỹ bảo cốt, quay người muốn rời khỏi địa cung.
- Chờ một lát! Hoa Thanh phó giáo chủ chờ một lát!
Khương Phàm bỗng nhiên đi mau mấy bước, từ trong Thông Thiên Tháp móc ra một khối bảo cốt giống như miếng ngọc máu:
- Đây là bảo cốt Thánh Hoàng. Thay ta chuyển giao cho Đông Hoàng Như Ảnh, đối với chuyện trong quan tài đá ta... ừm... Lỗ mãng, thật sự là thật có lỗi, không xin nàng tha thứ, chỉ hy vọng nàng có thể bớt giận.
- Dùng Thánh Hoàng bảo cốt xin lỗi? Ngài xác định sao?
Đông Hoàng Hoa Thanh dở khóc dở cười.
Bảo cốt Thánh Hoàng, năng lượng cao cấp nhất hoàng đạo, lấy thân phận phó giáo chủ như hắn đều không có tư cách hưởng dụng.
Đừng nói là hắn, giáo chủ và lão tổ Thánh Vương cũng không có tư cách.
Cho tới bây giờ bảo cốt Thánh Hoàng đều là trấn thuộc hạch tâm pháp trận.
Vậy mà Khương Phàm lại dùng để dỗ dành nữ tử?
Khương Phàm xấu hổ cười nói:
- Thật sự là quá mạo phạm, không lấy ra được gì khác.
Đông Hoàng Hoa Thanh đưa tay muốn thay Đông Hoàng Như Ảnh nhận lấy, lại không có ý tứ:
- Một khối bảo cốt Thánh Vương đã rất có thành ý, bảo cốt Thánh Hoàng, lễ quá nặng rồi, không chịu nổi, nàng không chịu nổi.
- Thánh Hoàng càng lộ rõ thành ý.
- Thành ý là rất đủ, nhưng cái này...
- Nhất định phải thay ta chuyển giao cho Như Ảnh, chớ bị những người khác nhìn thấy, nhất là tên Đông Hoàng Càn kia.
Đông Hoàng Hoa Thanh nhìn bảo cốt Thánh Hoàng, lắc đầu rung động, chỉ hận không phải nữ hài tử của mình.
Nếu không nói Khương Phàm người ta có thể làm cho nhiều nữ tử mỹ diệu như vậy cảm mến đâu chứ, hào khí thật. Tiện tay chính là bảo cốt Thánh Hoàng có thể làm cho hoàng đạo đều xao động, cái này ai chịu nổi, ngay cả hắn đều có xúc động hiến thân.
Hướng Vãn Đồng ngọc diện ngậm sương, đó là nội tình thần giáo, mỗi khối bảo cốt Thánh Hoàng đều là bộ vị quan trọng sau khi Thánh Hoàng vẫn lạc tế dâng ra, dùng bảo dược rộng lượng tế luyện mà thành, để mà trấn thuộc hạch tâm pháp trận, ứng phó nguy cơ sinh tử tồn vong.
Trình độ quý giá, bất kỳ thế lực cấp hoàng đạo nào cũng đều rõ ràng.
Khương Phàm đây là nhà giàu mới nổi tâm tính sao, lại đi cầm bảo cốt Thánh Hoàng đưa đến nhận lỗi với nữ tử!
Hướng Vãn Tình ở bên cạnh giống như cười mà không phải cười nhìn Khương Phàm:
- Có phải chàng thật muốn đạt được Đông Hoàng Như Ảnh hay không?
- Không không không, là mạo phạm, muốn nói xin lỗi.
- Ngay cả Đông Hoàng Hoa Thanh đều không có ý tứ, chàng đây là xin lỗi? Chàng đây là muốn nàng tới hiến thân cho mình.
- Chỉ đơn giản là xin lỗi. Bình thường là không nỡ, bây giờ không phải chúng ta có nhiều sao, Sí Thiên giới nơi đó còn có một bộ di cốt Thánh Hoàng hoàn chỉnh đây.
Hướng Vãn Đồng không tiếp tục chờ được nữa, chỉ vào Thông Thiên Tháp trên cổ áo Khương Phàm nói:
- Phóng xuất các tộc nhân của ta, ta muốn trấn an tâm tình của bọn họ.
Khương Phàm không có làm theo, mà đóng cửa phòng lại, nghiêm nét mặt nói:
- Ta muốn xin mời Thiên Hồ Thánh Vương giải thích cho ta một chuyện.
- Ngươi nói là Vãn Tình? Ngươi yên tâm, bộ thân thể kia hoàn toàn thuộc về muội ấy, đã được ta thanh trừ tất cả vết tích thuộc về ta, sau này ta càng sẽ không lại có bất kỳ can thiệp nào.
Ngươi có thể hoàn toàn xem nàng như là nàng, không có liên quan trực tiếp đến ta.
Hướng Vãn Đồng vì bộ phân thân này mà đã rất nhọc lòng.
Cho dù là sau khi đưa đến Vương Quốc Hắc Ám, cũng thường cách một một thời gian liền đi quan sát điều trị, bảo đảm tuyệt đối không được xảy ra sai lầm.
- Ta nói chính là Linh văn của nàng.