Mặc dù thân phận của Đế Tử tại Thiên Khải đã không phải là bí mật gì nữa, nhưng vẫn cực hạn tại một ít vấn đề, còn lâu mới được mọi người đều biết tình trạng.

- Ta phải giải thích cùng Giáo Tôn như thế nào đây? Ta trăm lần chết cũng không đền được tội!

Sở Vũ huy động lôi triều, xé rách khung trời, nhưng vừa mới đến Tây Bộ liền cùng hoàng đạo đang rời khỏi gặp nhau.

- Giáo Tôn của các ngươi không có trở về?

- Khương Phàm phục kích các ngươi?

Tất cả hoàng đạo ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

- Giáo Tôn không có trở về! Ta một đường thi triển lôi triều tới đây, nếu như Giáo Tôn trở về Tây Bắc, hẳn là có thể cách rất xa liền có thể cảm nhận được.

Ánh mắt Sở Vũ lắc lư kịch liệt, bọn hắn lại nhìn thấy hình ảnh Giáo Tôn bị chém đầu?

Giáo Tôn bước lên Thánh Hoàng cảnh hơn một ngàn năm, há có thể bị đám nhóc con Sí Thiên giới kia giết chết?

Không không không!

Giáo Tôn khẳng định không chết!

Giáo Tôn càng không có khả năng chết!

Sở Vũ kinh sợ lui lại hai bước, phát động lôi triều bay lên không, quay về Tây Bắc.

Có thể là Giáo Tôn đã bị thương, trực tiếp khống chế Vạn Giới Môn lao tới Tây Bắc, cho nên không có cảm nhận được lôi triều ngài ấy thả ra ở trên đường.

Bây giờ Giáo Tôn, hẳn là đã trở về!!

Đúng, khẳng định là như thế!

Giáo Tôn đang chờ hắn ở Tây Bắc.

Đại Quang Mang Thần Tôn và đám người theo sát ở phía sau, cũng lao tới Tây Bắc.

Trong lòng cứ việc có chút luống cuống, nhưng vẫn cảm giác Vạn Đạo Giáo Tôn không thể nào chết, nếu không... Cái ảnh hưởng kia thật sự là quá lớn.

Ba ngày sau...

- Giáo Tôn!! Giáo Tôn!! Ngài ở đâu?? Giáo Tôn, xin trả lời ta!! Giáo Tôn, ta là Sở Vũ, Giáo Tôn!

Từng tiếng gào thét thê lương quanh quẩn trên phế tích cùng ngày Khương Phàm săn giết Sở Phong Trần.

Sở Vũ gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, chờ đợi không gian ba động, đang mong đợi Vạn Giới Môn giáng lâm.

Nhưng... Bầu trời vẫn trong sáng, vạn dặm không gợn sóng.

Quang Mang Thần Tôn kích thích Quang Mang Thần Kiếm, mở ra hư không, nhìn trộm Không Gian Mê Sào, nhưng trong hư không vẫn tĩnh mịch giá lạnh, hắc ám vô biên, không có phát giác được bất cứ dấu vết gì.

- Chẳng lẽ...

Tất cả các cường giả hoàng đạo cũng bắt đầu dao động.

- Không thể nào! Giáo Tôn của chúng ta không thể nào chết tại Xích Chi liệt cốc, càng không có khả năng chết trên tay Sí Thiên giới!

Sở Vũ lấp lóe ánh mắt, đột nhiên nói với lão tổ Cửu Lê:

- Đưa ta đến Thiên Khải chiến trường!

- Có ý gì?

Lão tổ Cửu Lê nhíu mày, chúng ta đưa ngươi vào Thiên Khải?

Nói đùa cái gì!

- Giáo Tôn hẳn đã trở lại nơi này, nhưng nhìn thấy phế tích đầy đất, rất có thể đã cho rằng chúng ta đều bị ngộ hại, cho nên trực tiếp về Thiên Khải hoàng thành tu dưỡng!

Trong đôi mắt của Sở Vũ mang theo từng tia cầu khẩn, đây là lần đầu tiên kẻ cao ngạo bá đạo như hắn lộ ra ánh mắt như vậy đối với Ma tộc mà mình chán ghét.

Lão tổ Cửu Lê chau mày, tất cả hoàng đạo cũng đều nhíu mày.

Muốn đi đến Thiên Khải chiến trường, nhất định phải thông qua thiên môn.

Thiên môn thời kỳ ban sơ của Thiên Khải chiến trường tổng cộng có chín tòa, phân biệt đứng vững tại Cửu Châu, cũng tiếp lấy tám phương cùng vùng đất trung ương Thiên Khải chiến trường.

Mỗi tòa thiên môn đều khống chế trong tay Đế tộc.

Trong chín tòa thiên môn, Thiên Môn Trung Ương mà Thương Huyền tổ địa khống chế không thể nghi ngờ chính là cánh cổng mạnh nhất, còn có thể quấy nhiễu tình huống vận hành của thiên môn khác.

Liền giống với pháp trận Không Gian to lớn tung hoành ngàn vạn dặm, Thiên Môn Trung Ương là chủ tế đài.

Nhưng, sau khi Đế tộc tử vong tại Thương Huyền tổ địa, bởi vì không tiếp tục sinh ra Đế Quân mới, Thiên Môn Trung Ương bị tất cả Đế tộc liên thủ tấn công mạnh, sau khi trọng thương thì đã vỡ vụn.

Từ đó về sau, thiên môn trên Thiên Khải chiến trường chỉ còn tám tòa, khống chế ở trong tay Bát Đại Đế tộc.

Hoàng đạo trên đại lục chỗ Đế tộc cực kỳ tới gần hoàng đạo hải vực, muốn đăng lâm Thiên Khải đều cần mượn đường bọn hắn khống chế thiên môn, lui tới cũng liền cần giao ‘phí qua cửa’ kếch xù.

Tình huống Thương Huyền về sau tương đối phức tạp, mặc dù thiên môn phía trên Thiên Khải chiến trường bị hủy, nhưng phía dưới còn còn sót lại tế đàn không gian cường đại, trước mắt đã bị các Chí Tôn Hoàng Đạo liên thủ khống chế, bọn hắn có thể thông qua phương thức vô cùng mạo hiểm đăng lâm Thiên Khải.

Bát Bộ Hoàng Đạo thì cần phải mượn thiên môn nắm trong tay Đế tộc phía sau bọn hắn.

Bình thường mà nói, trong lãnh địa của Bát Bộ Hoàng Đạo đều có tế đàn không gian trực tiếp vượt qua đến thiên môn Đế tộc nơi đó.

Nhưng, lãnh địa của Vạn Đạo Thần Giáo bị Tu La bổ ra, không có tế đàn không gian, bây giờ muốn tiến về thiên môn, liền cần vượt qua hải vực, đi ngang qua Bắc Thái đại lục, lại ngược lại lễ bái thiên môn.

Trước đó bọn hắn có Vạn Giới Môn, tốc độ còn rất nhanh, nếu như đơn thuần ngự không mà đi, thì cần thời gian hai tháng hay thậm chí càng lâu!

Lão tổ Cửu Lê trầm giọng nói:

- Ngươi dám đi thiên môn Tây Bộ do Hắc Ma Đế tộc khống chế? Ngươi không sợ Ma tộc xé sống ngươi?

Các đại ma của Cửu Lê Thần Cung chau mày, đây là bệnh cấp tính loạn chạy chữa sao?

Vạn Đạo Thần Giáo luôn luôn nhằm vào Ma tộc tại Thiên Khải chiến trường, lôi phạt không biết đã thẩm phán bao nhiêu đại ma, nếu như Sở Vũ xuất hiện tại thiên môn Tây Bộ, chắc chắn sẽ bị những đại ma cuồng bạo kia xé nát tươi sống.

- Ta có thể đi Thiên Môn Trung Ương không?

Sở Vũ nhìn về Quang Mang Thần Tôn bọn hắn, nơi đó mặc dù là di tích, nhưng cũng đã được các Chí Tôn Hoàng Đạo chữa trị vài vạn năm, nhất là sau khi vị Thần Linh Không Gian - Cửu Thiên Thần Tôn kia ra đời, di tích Trung Ương rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều.

Nhưng, Chí Tôn Hoàng Đạo vẫn luôn nghiêm cấm Bát Bộ Hoàng Đạo bước chân đến Thiên Môn Trung Ương.

Chủ yếu là phòng ngừa Bát Bộ Hoàng Đạo nhận lệnh Đế tộc, hủy khu di tích kia.

Đến lúc đó, liên hệ giữa Chí Tôn Hoàng Đạo cùng Thiên Khải chiến trường liền triệt để bị cắt đứt.

Đại Quang Mang Thần Tôn, Tru Thiên Thần Tôn, Xích Thiên Thần Tôn đều không có tỏ thái độ, nhưng trầm mặc chính là lời từ chối tốt nhất.

Bọn hắn mâu thuẫn với Bát Bộ Hoàng Đạo, cũng cảnh giác Bát Bộ Hoàng Đạo, di tích Trung Ương nơi đó còn minh xác viết Bát Bộ Hoàng Đạo không được đi đến.

- Ta đây là tình huống đặc biệt, ta nhắm mắt lại, ta cái gì cũng không nhìn, do các ngài tự mình ta đưa đến Vạn Đạo hoàng thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play