Bây giờ cục diện Thương Huyền vừa vi diệu càng khẩn trương, các hoàng tộc thần hồn nát thần tính, ngay cả hoàng đạo đều đề phòng cao độ, đều là đang kiêng kị với nam tử trước mắt này.
Nhưng, những điều này đều không liên quan với Chí Tôn Kim Thành bọn hắn.
Bọn hắn sớm đã rơi xuống hoàng tộc, không có tư cách, cũng không muốn lại xen vào nội chiến.
Bây giờ chuyện bọn hắn cần phải làm là mượn nhờ lực ảnh hưởng của Hứa Như Lai, trùng kiến Chí Tôn Kim Thành, từ từ phát triển, tích súc năng lượng, sau đó ngồi xem trận phong bạo Thương Huyền này.
Khương Phàm đánh giá Hứa Đức Diệu, kỳ quái hỏi một câu:
- Các ngươi bị hoàng đạo đồ thành, nội tình vạn năm bị vơ vét không còn gì, mấy ngàn tộc nhân bị ngộ hại, chẳng lẽ không muốn báo thù?
- Ngươi hẳn là hỏi, chúng ta còn có thể báo thù hay không!
- Báo thù chưa hẳn nhất định phải dùng sức mạnh của chính mình, còn có thể tìm minh hữu.
- Chúng ta muốn báo thù, nhưng ta không muốn diệt vong.
Hứa Đức Diệu nghiêm khắc, ngữ khí thậm chí có chút mâu thuẫn, để Khương Phàm có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết gia hỏa này có thể liều mạng nguy hiểm diệt tộc, bảo trụ xá lợi Phật Đà, hẳn là nhân vật có huyết tính can đảm buông tay đánh cược một lần, bây giờ làm sao lại đột nhiên sợ rồi?
Đại vương, Đại Tặc trao đổi ánh mắt, đều bĩu môi. Khương Phàm trước khi đến còn khoác lác cùng bọn hắn, nói vài phút sẽ ăn được mâm này đồ ăn, bây giờ nha, hắc hắc, nhìn tư thế này hẳn là sẽ phải uống nước lạnh rồi.
Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu:
- Tiếp theo chiến trường Thương Huyền không nhìn thấy Thất Phẩm Bảo Liên, thật sự là tiếc nuối.
Tộc đệ của Hứa Đức Diệu là Hứa Đức Dung tiến về phía trước một bước, thanh âm ù ù:
- Nếu như không có chuyện gì khác, ngươi có thể rời khỏi.
- Chớ khẩn trương, ta không phải đến kết minh với các ngươi, Hôm nay ta tới là... Cầu thân!
- Cầu thân? Hứa Đan sao?
Người của Hứa gia nhất thời giận dữ, có người thậm chí trong mắt còn chứa sát ý, nắm đấm đều như muốn phát ra tiếng.
Bầu không khí trong điện đều trở nên ngột ngạt.
Đây là biểu tình gì?
Khương Phàm nói thầm trong lòng, không đến mức đó chứ.
- Ta muốn đến cưới hỏi đàng hoàng, nở mày nở mặt cưới Hứa Đan về Sí Thiên giới, nhưng nhìn thái độ của các ngươi... Giống như không thực tế. Như vậy đi, ta sẽ cho Chí Tôn Kim Thành sính lễ cao nhất, thánh cốt, bảo cốt Thánh Vương, cái gì cần có đều có! Các ngươi, len lén giao Hứa Đan cho chúng ta. Hai bên gia chủ chạm mặt đơn giản, làm chứng. Chuyện này ngươi biết ta biết, không công khai với bên ngoài. Như thế nào?
- Nằm mơ!!
Hứa Đức Diệu quả quyết từ chối.
- Mơ tưởng!
Hứa Đức Dung và các tộc nhân Hứa gia giận dữ giận dữ mắng mỏ.
- Sí Thiên giới chúng ta không phải mãnh thú hồng thủy, không cần sợ thành như vậy. Tóm lại Hứa Đan cũng phải sẽ là xuất giá, Sí Thiên giới chúng ta cũng coi là đại hộ nhân gia giàu có, sẽ không ủy khuất nàng.
- Khương Phàm, nếu như ngươi không có chuyện gì khác, còn xin rời khỏi cho.
- Ta đi ra một chuyến không dễ dàng, hôm nay nhất định phải mang Hứa Đan đi. Nếu như các ngươi đồng ý, chúng ta liền cưới nàng đi, nếu như không đồng ý, chúng ta chỉ có thể...
- Ngươi muốn như thế nào?
- Cướp.
- Ngươi dám!! Khương Phàm, mặc dù chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng cũng không để cho ngươi khiến chúng ta nhục nhã được!
- Rất tốt! Liền giữ vững thái độ này!!
Khương Phàm cười đứng dậy, thánh khu thẳng tắp tản mát ra sóng nhiệt nóng hổi, vặn vẹo lên không gian, thiêu nướng cung điện.
- Ngươi muốn làm gì?
Bọn người Hứa Đức Diệu cảnh giác lui lại.