Các tộc đều luống cuống, mặc dù trong thư nói đúng là không muốn liên luỵ bọn hắn, nhưng không có Hỗn Độn Tử Phủ thì Hỗn Độn đại thành khẳng định là sẽ gặp phải kịch biến.
Có người yên lặng nhìn kí tên sau cùng trong thư.
Hỗn Độn Chiến tộc??
Ngu gia chính thức thay đổi xưng hô, không còn là Hỗn Độn Tử Phủ, mà là Chiến tộc!!
Chẳng lẽ là bọn hắn coi trọng năng lượng Hỗn Độn của Sí Thiên giới, muốn trọng chấn hùng phong??
Lúc này, có người vội vã từ đằng xa chạy tới, thanh âm sắc nhọn vang vọng cả con phố dài!
- Sí Thiên giới xuất hiện! Sí Thiên giới xuất hiện tại Lạc Chùy trọng địa! Mấy triệu Yêu Nghĩ rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, toàn bộ di chuyển tiến vào Sí Thiên giới! Lạc Chùy trọng địa, trống rỗng!
Hỗn Độn đại thành triệt để oanh động.
Xong!
Xác thực đầu hàng!
Đầu hàng tuyệt đối!
Không chỉ có mang người nhà đi, ngay cả Lạc Chùy trọng địa đều không có buông tha!
Chuyện này rõ ràng là sớm đã dự mưu tốt.
Bọn hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến, tài nguyên quý giá bên trong Lạc Chùy trọng địa cũng hẳn là đã bị thanh lý toàn bộ, mang vào Sí Thiên giới.
- Hoan nghênh các vị.
Khương Phàm nhìn mấy ngàn tộc nhân Tử Phủ, trên mặt lộ ra nụ cười!
Đây chính là Chiến tộc thật sự, siêu cấp Chiến tộc có thể liều mạng với Yêu tộc Ma tộc!
Bọn hắn còn không phải linh văn, mà là huyết mạch, chỉ cần cơ duyên đầy đủ, tiềm lực trưởng thành vô cùng lớn.
Mà bọn hắn cần có cơ duyên, còn chính là thứ Sí Thiên giới không thiếu nhất, khí tức Hỗn Độn.
- Việc vui của nhân sinh là nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa.
Chu Thanh Thọ ôm cánh tay, cười ha hả nhìn đám người khổng lồ khôi ngô cao ba, năm mét ở phía trước kia.
- Cái gì nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa?
Tiêu Phượng Ngô liếc nhìn hắn một cái, lại nói những từ cổ quái kỳ lạ.
- Hỗn Độn Chiến tộc trưởng thành cần năng lượng Hỗn Độn, thế giới bên ngoài đã sớm khô cạn, nơi này đều là đầy trời, vẫn không rõ?
- Đúng vậy. Ta cho là ngươi nói nương môn nhi ở bên trong.
- Cút sang một bên! Dế nhũi!!
Chu Thanh Thọ đẩy Tiêu Phượng Ngô ra, đứng ở bên Hàn Ngạo, Triệu Thế Hùng.
Ngu Thái Bình đang muốn nói cùng Khương Phàm chuyện bị lợi dụng một chút, lại kinh ngạc nói:
- Ngươi đột phá đến Thánh Linh cảnh?
Khương Phàm cười nhạt nói:
- Mấy ngày nay vừa đột phá.
Vẻ mặt của những người Tử Phủ trở nên quái dị, một tháng trước vẫn là Bán Thánh, lúc này liền Thánh Linh cảnh?
Cho dù là đối với đỉnh cấp hoàng tộc như Hỗn Độn Tử Phủ này mà nói, muốn tạo nên một Thánh Linh cảnh đều cần chuẩn bị sung túc, càng là đại sự nhất đẳng, kết quả người ta đã đột phá vô cùng đơn giản?
Bọn người Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương từng theo Khương Phàm liều mạng thắng bại có chút hổ thẹn.
Chênh lệch thật chênh lệch, không phục cũng không được.
- Tới đi, nói một chút chuyện các ngươi quan tâm nhất.
Khương Phàm mang theo Ngu Thái Bình và các nhân vật quan trọng của Ngu gia đi đến phía ngọn núi cao ở trước mặt.
Khương Diễm và các Thánh Vương, các Thánh Linh đều lộ ra nụ cười, chủ động nghênh đón các tộc nhân Hỗn Độn Chiến tộc, giới thiệu lẫn nhau, biểu đạt sự hoan nghênh.
Tư thái của Sí Thiên giới để các tộc nhân Tử Phủ trước đó còn thấp thỏm thoáng thở phào, cũng chủ động lộ ra nụ cười hàn huyên.
- Hắc hắc... Các ngươi khỏe nhỉ.
Tiêu Phượng Ngô mang theo vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt Ngu Thiên Khải, trong tay lại dắt lấy Hàn Ngạo mặt mũi tràn đầy kháng cự.
Ngu Thiên Khải khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn tráng hán trước mặt, cái tiếng cười bất thình lình này để bọn hắn run rẩy.
- Ta là Tiêu Phượng Ngô, chúng ta trước đó đã gặp mặt qua. Khương Phàm là ca ca ta, vị hôn thê của ta là muội muội của Khương Phàm hắn.
Nụ cười của Tiêu Phượng Ngô phải gọi là cực kỳ xán lạn, hai con mắt thậm chí đều hiện ra sáng rực.
- Ngươi là vị hôn thê của muội muội Khương Phàm?
Bọn người Ngu Kình Thương kinh ngạc nhìn hán tử vai u thịt bắp.
Không hổ là muội muội của Khương Phàm, khẩu vị quả thật rất dã!
- Hắn nằm mơ đấy!
Hàn Ngạo đứng ở bên cạnh trợn trắng mắt, nếu Khương Uyển Nhi có thể đồng ý, lão tử từ nay về sau đều dùng đầu mà chạy.
- Hắc hắc, ta cũng không chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho các ngươi, nếu không... Đánh với ta một trận?
Tiêu Phượng Ngô ngửa đầu, đánh giá Hỗn Độn Chiến Khu trước mặt không chút kiêng kỵ.
- Cái gì?
Bọn người Ngu Kình Thương khẽ nhíu mày, gia hỏa này là kẻ ngu sao.
- Ngươi đánh với ta một trận, ta đánh với ngươi một trận.
Tiêu Phượng Ngô tươi cười, trực tiếp đánh nhau không dễ nghe, đánh một trận lộ ra khách khí chút.
- Ngươi là muốn cùng ta luận bàn?
Ngu Kình Thương đã hiểu ý tứ của gia hỏa này.
- Ừm ừ!
Tiêu Phượng Ngô gắt gao dắt lấy Hàn Ngạo đang muốn chạy trốn, trông mong nhìn qua ba người khổng lồ.
- Đợi sau khi có cơ hội.