Lúc này, Ngu Chính Uyên từ đằng xa đi tới, sau lưng tung bay ánh sáng sáng rực, cũng là chiếu ảnh của Thần Tôn. Khuôn mặt Ngu Chính Uyên căng cứng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thật vất vả mới hạ quyết tâm lại bị Đại Quang Mang Thần Điện tập trung vào.
Hắn thực sự không nghĩ ra nơi nào xảy ra vấn đề, đã vậy còn bại lộ quá nhanh. Càng rung động là, các hoàng đạo Thương Huyền lại liên thủ bố cục, thiết kế chiến trường tại Huyền Nguyệt cùng Xích Thiên.
Thậm chí chiến trường tại Huyền Nguyệt còn bố trí pháp trận bí mật của hoàng đạo!
Hoàng đạo vì vây khốn Sí Thiên giới, thật sự đã bỏ hết cả tiền vốn!
Đại Quang Mang Thần Tôn nói với Ngu Thái Bình:
- Cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện! Nếu không, ta sẽ dùng thủ đoạn của ta, tự mình điều tra!
Ngu Thái Bình cùng Ngu Chính Uyên nhìn nhau, tâm tình của hai người đều rất nặng nề, ai cũng không ngờ tới như thế này, ai cũng không nguyện ý như thế này.
Nhưng nếu Đại Quang Mang Thần Điện tiếp cận bọn hắn, lại còn do Thần Tôn đích thân tới, Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn liền lại một lần đứng ở bên bờ sinh tử, thậm chí so với trước đó còn tàn khốc hơn.
- Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi thật sự không biết tốt xấu!
Hai quang ảnh trùng hợp, ánh sáng tăng vọt, chiếu thấu tổ từ, hóa thành xiềng xích hừng hực đánh về phía đầu Ngu Chính Uyên.
- Chậm đã!
Ngu Thái Bình lắc đầu, thở dài:
- Chúng ta nói, nhưng chúng ta có điều kiện.
- Lão tổ!
Ngu Chính Uyên chau mày, mặc dù trước đó rất xoắn xuýt con đường của Hỗn Độn Tử Phủ ở đâu, cũng không nguyện ý hợp tác cùng Khương Phàm, nhưng nếu bây giờ đã làm ra quyết định, liền phải tuân thủ nghiêm ngặt, đây không chỉ là tôn trọng đối với minh hữu, càng là tôn trọng đối với chính mình.
Huyết thống Hỗn Độn cao ngạo của bọn hắn càng không cho phép bọn hắn làm ra chuyện bội bạc.
- Nói đi. Chúng ta chỉ là ước định cùng Khương Phàm, không có kết minh, Khương Phàm cũng chỉ đang lợi dụng chúng ta, mà không phải thật sự hợp tác.
Giọng Ngu Thái Bình tiếc nuối để Đại Quang Mang Thần Tôn ngưng kết thành xiềng xích một lần nữa biến thành bóng người.
- Thế nhưng...
- Nói đi! Nói cho bọn hắn!
Ngu Thái Bình không phải cố ý ruồng bỏ, mà đối mặt với cục diện trước mắt, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất vi diệu.
Nếu Khương Phàm đến mưu đồ bí mật, tại sao muốn gặp mặt tại Thương Vân lâu? Lại còn là tầng dưới yến hội?
Cái này rõ ràng không sáng suốt!
Vì sao chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi Đại Quang Mang Thần Điện liền đến rồi? Rốt cuộc là thần điện đang theo dõi Khương Phàm, hay là nói... sau khi Khương Phàm rời khỏi, liền có người đi đưa tin tức.
Ai?
Có thể là người tham gia yến hội lúc ấy, nói cách khác sứ giả Huyền Nguyệt hoàng triều!
Còn có, vì sao Khương Phàm chỉ là ước định trên miệng, mà không có ký kết hiệp nghị, thậm chí không có để lại người bí mật giám sát, không có mang đi mấy người làm con tin.
Chẳng lẽ không sợ bọn họ làm phản sao?
Hay là nói... Khương Phàm chờ bọn hắn làm phản!!
Nghĩ tới đây, Ngu Thái Bình suy nghĩ dần dần sinh động!
Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng sâu.
- Ta có thể nói!!
Ngu Chính Uyên cắn răng, mặt đều trở nên bóp méo:
- Sau khi ta nói xong, xin mời lão tổ cách ta khỏi vị trí tộc trưởng Hỗn Độn Tử Phủ!
Huyết mạch Hỗn Độn cao quý kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép nhận bất cứ chuyện làm bẩn gì!
Hắn làm tộc trưởng, không thể làm bất cứ chuyện bội bạc gì, không thể để cho huyết mạch Hỗn Độn hổ thẹn!
Ngu Thái Bình trực tiếp phán quyết:
- Phong cấm địa lao, bị phạt năm năm! Tộc trưởng, do Ngu Chính Hùng kế nhiệm.
Đại Quang Mang Thần Tôn nhìn một màn trước mắt ngầm sinh tán thưởng, bọn gia hỏa này uy mãnh là kiêu ngạo chảy xuôi trong máu, nếu như có thể kết minh vẫn rất đáng được tín nhiệm.
Khương Phàm tới tìm hắn bọn họ, hẳn là coi trọng điểm ấy.