- Tại kiếp trước của ngươi, Hỗn Độn Tử Phủ không có trực tiếp đối kháng qua cùng Vạn Thế Thần Triều, ngươi chuyển thế trở về, nếu như không có ngoài ý muốn gì đặc biệt, chúng ta sẽ không chủ động đối kháng.
- Mọi thứ đều sẽ có ngoài ý muốn, bây giờ thế đạo này cũng khó mà nói.
- Ngươi muốn như thế nào?
Ngu Chính Uyên từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn đôi mắt sáng tỏ kia của Khương Phàm, hắn cảm nhận được ý đồ thật sự trong ánh mắt đấy.
- Không phải ta muốn như thế nào, mà là Hỗn Độn Tử Phủ muốn như thế nào. Huyền Nguyệt tiếp cận các ngươi, ta lại đích thân tới, Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi thoát thân không ra. Ta thấy sắc mặt Ngu tộc trưởng rất tiều tụy, trong khoảng thời gian này hẳn là vẫn đang bị dày vò nhỉ. Không bằng như thế này, dứt khoát quyết định vào đêm nay làm, miễn cho mỗi ngày xoắn xuýt.
Đêm nay liền làm quyết định?
Còn ở trước mặt ngươi?
Chuyện này với việc ngươi cầm đao đặt trên cổ ta khác nhau ở chỗ nào.
Đây là đang lựa chọn hợp tác với ai sao?
Cái này cùng với lựa chọn sống chết khác nhau ở chỗ nào!
Ngu Chính Uyên âm thầm nắm chặt nắm đấm, lại không tiện phát tác.
- Nếu như ai ta cũng không chọn thì sao?
Khương Phàm cười nhạt:
- Ngu tộc trưởng, không nên hỏi vấn đề ngây thơ như vậy. Suy nghĩ thật kỹ đi, ta chờ câu trả lời chắc chắn của ngài.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô tiếp tục đụng chén rượu, tự mình ăn uống, giống như cũng không thấy vị chủ nhân hoàng tộc này.
Khương Phàm cũng thản nhiên ngồi ở chỗ đó, ngẫu nhiên nói giỡn vài câu cùng huynh đệ bên cạnh, ngẫu nhiên cầm chén rượu lên nhấp miệng.
Bầu không khí vui sướng lại kích thích Ngu Chính Uyên, cái này hiển nhiên là ăn chắc hắn!
Hắn tức giận, nhưng không có cách nào.
Dù sao Khương Phàm muốn tuyên chiến với tất cả hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền, nếu như Hỗn Độn Tử Phủ không đầu nhập vào, đó chính là tử địch, ai sẽ khách khí với ngươi.
Nhưng, hợp tác cùng Khương Phàm??
Mấy ngày trước Ngu Chính Uyên vừa mới thảo luận qua cùng Ngu Chính Hùng.
Đây là việc không thể nào.
Khương Phàm quơ chén rượu, thản nhiên nói:
- Hỗn Độn Chiến Khu đã từng rung động quá nhiều thời đại, càng là ngược dòng tìm hiểu về thời kỳ Hồng Hoang, càng là cường đại. Tại thời điểm ban đầu khi Nhân tộc quật khởi, Hồng Hoang chiến khu có thể chính diện chém giết cùng chiến khu Yêu tộc, Ma tộc, thậm chí Linh tộc vẫn là chuyện rất hiếm thấy, những Thần Linh từng sinh ra đến đều được tôn xưng là Chiến Thần!
- Nhưng càng về sau, Hỗn Độn Chiến Khu càng mệt mỏi, sau này lại còn giống như xuất đã hiện qua mấy lần đứt gãy, suýt chút nữa biến mất trong lịch sử. Nguyên nhân chủ yếu trong này, chính là Hỗn Độn nguyên lực thiếu thốn!
- Thời kỳ Hồng Hoang, khí tức Hỗn Độn, khí tức Huyền Hoàng đều tràn ngập khắp nơi, còn có rất nhiều Hỗn Độn Nguyên Thạch, Huyền Hoàng Mẫu Tinh còn sót lại lúc đất trời sơ khai, cung cấp cho các ngươi hoàn cảnh sinh trưởng sung túc, nhưng càng về sau, loại vật này càng ngày càng ít, các ngươi rèn luyện huyết mạch càng ngày càng khó khăn, thi triển võ pháp cũng càng ngày càng phiền phức.
Ngu Chính Uyên hơi nhíu mày lại, nhưng không có đụng ánh mắt Khương Phàm.
Khí tức Hỗn Độn?
Thời khắc kịch biến cuối cùng của cuộc chiến tại Đại La sơn, hắn đã có mặt trực tiếp ở đấy, đã chính mắt thấy tràng cảnh Hỗn Độn diễn biến Cự Long, để lại ấn tượng cực sâu.
Trước đó hắn đã vô số lần do dự, kỳ thật suy nghĩ sâu trong nội tâm chính là cái này.
Hắn, tham luyến năng lượng Hỗn Độn của Sí Thiên giới!
Hắn, đang mong đợi Hỗn Độn Tử Phủ tái tạo huy hoàng!
Khương Phàm chú ý tới cơ bắp Ngu Chính Uyên đang từ từ kéo căng, nói:
- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ lựa chọn đi theo ta, ta có thể bảo đảm các ngươi tái tạo huy hoàng, trở lại đỉnh phong. Nếu như từ chối, vậy bữa rượu tối nay này... Chính là tiễn đưa cho Hỗn Độn đại thành ngươi!