Từ khi hoàng đạo từ bỏ đuổi bắt Sí Thiên giới, hoàng tộc toàn Thương Huyền đều khẩn trương lên, mặc kệ là chủ nhân hoàng tộc, hay là cường tộc sở thuộc bọn họ đều tăng cường tu luyện, tỉnh lại các lão tổ đang ngủ say, trọng điểm bồi dưỡng linh văn ưu tú, làm tốt chuẩn bị chiến tranh.
Bọn hắn đều thật lâu không hề rời khỏi cửa chính, chớ nói chi là tụ tập lại một chỗ uống rượu chúc mừng.
Cơ hội hôm nay khó có được, bọn hắn phải phóng túng một phen.
Cho đến khi vào đêm, Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương, Ngu Thanh Dao, Ngu Khuynh Thành và các truyền nhân Tử Phủ cũng đều nhiệt nhiệt nháo nháo đi đến Thương Vân lâu.
Nhưng, tại thời điểm bọn hắn sắp leo lên tầng cao nhất, Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương, Ngu Thanh Dao lại hơi có phản ứng, đã nhận ra linh văn ba động kỳ diệu.
Thiên văn?
Nơi này tại sao có thể có thiên văn?
Bọn hắn lần theo cảm giác trông qua, trước một sương phòng ở phía dưới tầng lầu chót này, một nam tử mặc áo giáp đen điêu luyện oai hùng đang đứng.
Ngu Thiên Khải cảm giác lạ lẫm, thiên văn chính là hắn?
Không quen.
Ngu Kình Thương thì lại có cảm giác quen thuộc, nhưng trong đầu đều hiện qua đám thiên tài hoàng tộc hoàng đạo một lần, giống như đều không phải.
- Các ngươi nhìn cái gì... A??
Ngu Khuynh Thành thuận bọn hắn ánh mắt trông qua, khuôn mặt có chút động, tiếp đó lại kinh hô:
- Hàn...
Nam tử giáp đen giơ tay lên đối với Ngu Khuynh Thành, im ắng lên tiếng chào.
Hàn?
Hàn Ngạo!!
Ngu Kình Thương hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng nhận ra.
- Hắn là ai?
Ngu Thiên Khải khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm nam tử mặc áo giáp đen kia.
- Vô Hồi thánh địa, Hàn Ngạo!
Ngu Kình Thương thấp giọng khẽ nói, lông mày thít chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Sao hắn ở đây?
Ngu Thiên Khải thay đổi sắc mặt.
Bây giờ khẳng định Hàn Ngạo đã không phải là người của Vô Hồi thánh địa nữa, mà là... Sí Thiên giới!
- Xuỵt!
Hàn Ngạo lung lay ngón tay, chỉ chỉ gian phòng sau lưng.
Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương, Ngu Thanh Dao, Ngu Khuynh Thành bốn người càng nhăn chặt lông mày, gắt gao nhìn chằm chằm gian phòng phía sau lưng Hàn Ngạo, cứ như nơi đó là Ma Quật đáng sợ gì đó, trên trán bốn tỷ đệ Ngu gia cao ngạo này đều rịn ra mồ hôi lạnh.
- Thiên Khải huynh, Kình Thương huynh, mau lên đây, tất cả mọi người đều đang chờ đợi các ngươi đấy.
Một đạo thanh âm cởi mở nhiệt tình từ bậc thang tầng cao nhất đầu truyền đến, là Hoàng tử Huyền Nguyệt hoàng triều.
Hắn không có được mời, nhưng sau khi nhận được tin tức lại trực tiếp đến đây.
Cơ hội giao lưu tốt như vậy, hắn há có thể buông tha.
- Có... Bằng hữu ở đây, ta đi qua chào hỏi.
Ngu Thiên Khải miễn cưỡng gạt ra cái nụ cười, nói với Ngu Khuynh Thành:
- Các ngươi đi lên trước đi.
Ngu Kình Thương đứng không nhúc nhích:
- Đại tỷ đi lên trước, ta cùng ngươi đi qua.
- Còn phải đi lên sao?
Sắc mặt Ngu Thanh Dao trắng bệch, mơ hồ đoán được trong căn phòng đó rất có thể là tên nam tử nguy hiểm kia.
Nếu thật sự là như thế, Hỗn Độn đại thành chẳng phải chính diện gặp nguy cơ trước đó chưa từng có?
Sí Thiên giới giáng lâm, trận đầu Khương Phàm đã tuyển định Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn!
- Đi lên trước, không được kinh động bất cứ kẻ nào!
Ngu Thiên Khải trầm giọng nhắc nhở, sau đó mang theo Ngu Kình Thương đi đến gian phòng kia.
Huyền Nguyệt hoàng tử kinh ngạc, người nào kiêu ngạo như thế, vậy mà lại để vị Thánh Vương Thiên phẩm, thiếu chủ Tử Phủ Ngu Thiên Khải này tự mình đi qua chào hỏi?
Ngu Thanh Dao cùng Ngu Khuynh Thành miễn cưỡng đi tới tầng cao nhất, ứng phó các tân khách đang náo nhiệt.
Hàn Ngạo đẩy cửa phòng ra, mời Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương đến trong phòng.
Ngu Thiên Khải chân trước mới vừa đi đến, suýt chút nữa lại rút về.