Chỉ cần đám võ giả không gian kia của Cửu Thiên Thần Giáo không trực tiếp tham chiến, Khương Phàm có thể giảm bớt áp lực rất lớn, nếu như có thể đảo quấy rối, thì càng hoàn mỹ.
Không nghĩ tới, Cửu Thiên Thần Giáo thật đúng là đã đảo loạn, gài bẫy Xích Thiên Thần Triều.
Bên trên Đại La sơn, Chu Nguyên Cơ, Triệu Không Tịch, Từ Chính Chân đứng trên xiềng xích mặt mũi tràn đầy tức giận.
Cửu Thiên Thần Giáo đáng chết, lại dám tính toán bọn hắn?
Đúng là khinh người quá đáng!
- Xích Thiên Thần Triều không hiểu quy củ sao? Lên đài phải giao bảo cốt Thánh Vương!
Khương Phàm hướng phía ba vị Bán Thánh lắc lắc tay.
Ba người Chu Nguyên Cơ đều nắm chặt bảo cốt Thánh Vương, giao cũng không phải giao, không giao cũng không phải giao.
Bọn hắn đều là cường giả Thiên phẩm, cảnh giới Bán Thánh, địa vị trong thần triều đều tôn quý, cao ngạo càng cường thế hơn.
Trước đó cũng là tràn đầy lòng tin, mượn cơ hội này tiễu sát Khương Phàm, danh chấn thiên hạ, nhưng... Bọn hắn không thể không thừa nhận Khương Phàm xác thực mạnh đến biến thái, không có võ giả không gian của Cửu Thiên Thần Giáo hiệp trợ, bọn hắn không có bất kỳ phần thắng gì.
Vô Thượng Vương nơi đó khó xử, mấy triệu người vây xem, tất cả hoàng tộc hoàng đạo chứng kiến, Xích Thiên Thần Triều há có thể hốt hoảng lui lại?
Chuyện này bằng với cho Thương Huyền thấy, bọn hắn ngay cả dũng khí khiêu chiến Khương Phàm cũng đều không có.
Đối với siêu cấp thần triều truyền thừa vạn năm mà nói, sỉ nhục như thế này cơ hồ không thể nào tiếp thu được.
Không chỉ có rất khó trấn an cảm xúc dân chúng thần triều, mà cả vương hầu thế gia, võ tướng tông môn đều sẽ kháng nghị.
- Chúng ta xin chiến!
Phó các chủ Chân Thiên Các, tộc đệ Hắc Thiên Vương, hai vị Bán Thánh ngạo nghễ bước về phía trước, cao giọng xin chiến.
Trong đội ngũ Xích Thiên còn có hai vị Bán Thánh khác, nhưng sau khi liên tục do dự, giữ vững trầm mặc, loại chuyện có thể đưa mạng này vẫn không cần xen vào.
Chu Diễm cao giọng nói:
- Bằng vào tên ta, nhớ một cái công lớn của Chân Thiên Các, Hắc Thiên vương phủ, tất cả thưởng mười giọt Thánh Hoàng huyết! Vô Thượng vương phủ, Kim Luân vương phủ, ghi công, ban thưởng!
Máu Thánh Hoàng?
Đám người Xích Thiên mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt, máu Thánh Hoàng hoàng thất giống như chưa từng có ban ân qua bất cứ vương hầu nào, đây không thể nghi ngờ chính là hoàng thất khen thưởng cao nhất cho thần tử.
Phó các chủ Chân Thiên Các - Bành Bá, đệ đệ Hắc Thiên Vương - Liêu Thiên Hoa, cao giọng tạ ơn, sau khi tiếp nhận bảo cốt Thánh Vương thì thả người nhảy xuống chiến trường.
- Ta, Chân Thiên Các, Ô Phong, xin chiến!
Được các chủ Chân Thiên Các ra hiệu, trong Chân Thiên Các lại đi ra một người nữa.
- Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, Chí Tôn Thánh phẩm, Thương Vân linh văn, có thể thao túng không gian.
Lúc này Chu Diễm lại tuyên cáo:
- Ghi công! Thưởng!
Ô Phong tiếp nhận bảo cốt Thánh Vương, thả người nhảy xuống hỏa vân, theo sát Bành Bá, Liêu Thiên Hoa, xông lên chiến trường Đại La sơn.
Bọn người Chu Nguyên Cơ nhìn thấy ba người liên tiếp giáng lâm, một lần nữa nhấc lên chiến ý.
Bây giờ không có lời nào để nói, Xích Thiên Thần Triều tuyệt đối không lùi bước, cho dù không có Cửu Thiên phụ trợ, bọn hắn cũng vẫn có thể vây giết Khương Phàm.
Mặc dù chỉ là nhiều một vị võ giả không gian hơn so với Thần Miếu, nhưng bọn hắn đều là cường giả thần triều, thân kinh bách chiến, không giống Thần Miếu ẩn thế không ra, không có chút kinh nghiệm nào.
Bầu không khí tại Đại La sơn lần nữa sôi trào, mấy triệu người vây xem kích động đến reo hò.
Khổ sở đợi chờ một đêm, rốt cuộc cũng đợi đến đại chiến.