- Đỉnh lô lại không có vỡ? Đó là vũ khí cấp bậc gì mà lại có thể chống đỡ được cảnh giới Bán Thánh tự bạo!!
- Đó là rèn đúc từ chất liệu gì? Bên trong Sí Thiên giới có ẩn giấu bảo lô sao?
- Khương Phàm lấy ở đâu ra nhiều vũ khí cường hãn như vậy!
- Khương Phàm đâu? Khương Phàm ở đâu, nổ chết rồi sao?
Số lượng lớn cường giả nhìn xung quanh, rất nhanh đã tập trung vào một thân ảnh, chính là Khương Phàm.
Khương Phàm sớm đã có dự tính Nhị trưởng lão sẽ tự bạo, cũng đã phòng bị, nhưng vẫn đánh giá thấp năng lượng trùng kích, giờ phút này toàn thân hắn đã vỡ nát, hài cốt vỡ vụn, huyết nhục văng tung tóe.
Đây là đã được Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chống đỡ bạo tạc, cho dù là như thế, nhưng vẫn trọng thương tới cực điểm.
- Giết Khương Phàm!
Diệp Hung leo ra từ bên trong Sơn Hà Đại Táng trước nhất, hắn suy yếu, đau đớn, giá lạnh, hắn chật vật đến cực hạn, cơ hồ muốn ngất đi, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, lấy máu tươi làm dẫn, phóng xuất ra tinh thần sáng chói.
Tinh quang đầy trời, hóa thành tinh thần thật sự, giống như thiên thạch ùn ùn kéo tới oanh động, chạy về phía Khương Phàm, bọn chúng nhanh chóng xen lẫn, sáng đến chói mắt, hợp thành một đầu Tinh Hà, vô cùng thần bí, lại cuồn cuộn năng lượng, phảng phất có thể phá hủy núi sông.
- Giết! Báo thù cho Nhị trưởng lão cùng Quan Lăng!
Ngay sau đó Tam trưởng lão và Đồ Chiến cũng đã giết ra khỏi phế tích, ý thức hoảng hốt, nhưng gương mặt dữ tợn, thân thể suy yếu, nhưng chiến ý như thủy triều.
- Đi!
Diệp Hung cố nén mê muội, liên tiếp phóng thích hai mê trận tinh không, đánh về phía Tam trưởng lão cùng Đồ Chiến, tinh không di chuyển, đuổi giết Khương Phàm.
Sau khi Khương Phàm hạ xuống liền liên tiếp nảy người lên, để lại máu tươi đầy đất, nhìn đã hấp hối, thấy mà giật mình, nhưng... Hắn khai chiến đến nay đều là dùng đan dược, còn không có vận dụng cấm thuật Niết Bàn Thuật.
Thời điểm Tinh Hà đang cuộn trào như biển động kéo đến, Khương Phàm nằm rạp trên mặt đất đang nhanh chóng khôi phục, thẳng tới đỉnh phong, sau đó... Trước một giây khi Tinh Hà đến, toàn thân hắn dâng lên tinh quang, không gian vặn vẹo, biến mất tại chỗ.
Ầm ầm!
Tinh Hà cuồng kích, hào quang rực rỡ, đất trời rung chuyển, hung hăng đánh vào vị trí trước đó của Khương Phàm, tràng diện bạo động kia tựa như sóng lớn vỗ bờ, kinh động tâm phách.
Đã chết rồi sao?
Vô số ánh mắt khẩn trương nhìn ra xa.
- Giết!!
Tam trưởng lão, Đồ Chiến lại giết tới muốn bổ sung một kích, tuyệt sát trí mạng.
Một người diễn biến Thanh Giao, một người tế lên song kiếm, toàn bộ đều vô cùng dữ tợn, sát ý quyết tuyệt.
Nhưng, Khương Phàm đã biến mất, đầu tiên là chuyển sang bí mật hoạt động ở một chỗ cách mấy trăm mét, sau đó lại di chuyển hơn mười dặm, xuất hiện ở sau lưng Diệp Hung đang muốn hôn mê.
- Giết giết giết... Giết Khương Phàm...
Diệp Hung đang gian nan chống đỡ thân thể, căm tức nhìn bạo tạc như sóng to gió lớn nơi xa, gương mặt đẫm máu dữ tợn như quỷ.
Nhưng...
Trong lòng Diệp Hung khẽ nhúc nhích, hắn đã nhận ra năng lượng tinh thần ba động, một loại khí tức nguy hiểm trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân.
Diệp Hung lung lay ánh mắt, quả quyết kích phát tinh thần mê trận liền muốn thoát khỏi, nhưng sau lưng hắn chợt lạnh lên, phong mang sắc bén xẹt qua cổ của hắn.
Khương Phàm giơ tay chém xuống, chém đầu Diệp Hung!
Toàn trường đang nhìn đầu nguồn bạo tạc thì ánh mắt lại liên miên thu về, đúng lúc thấy được Khương Phàm bước ra từ trong lỗ đen, bôn tập chém giết Diệp Hung.
- Hắn không chết? Hắn trốn ra được?
- Lông tóc không tổn hao gì??
- Đan dược gì lại có tốc độ khôi phục nhanh như vậy??
- Chẳng lẽ là Niết Bàn trong truyền thuyết?
- Khương Phàm từ đầu đến cuối đều không có sử dụng niết bàn sao??
- Ông trời ơi, trước một giây còn trọng thương sắp chết, chỉ chớp mắt đã hoàn hảo không chút tổn hại rồi? Cái này còn chơi thế nào!
- Loại bí thuật Niết Bàn này thật sự quá biến thái. Phượng Hoàng cũng là bằng vào cái này, khinh thường Yêu tộc, khiêu chiến Long tộc.