Kiều nhan xinh đẹp, dáng người thướt tha, lộ nửa cặp đùi đẹp, da thịt bạch ngọc không tì vết, mị hoặc câu hồn đoạt phách trực kích linh hồn, đều để huyết mạch bọn hắn căng phồng.
- Thì ra các ngươi đang ở chỗ này sao, ta còn tưởng rằng bế quan chứ.
Hướng Vãn Tình cười khẽ, như lạc hà đầy trời, như trăm hoa đua nở, phảng phất rừng rậm tươi mát xinh đẹp.
Nàng quả thật rất đẹp, xem như Khương Phàm ở trước mặt nàng đều có chút chống đỡ không được, bọn người Khương Quỳ từ trước tới giờ không dám 'nhìn thẳng nàng', huống chi là bọn hắn hai đây ngay cả nữ tử đều chưa thấy qua mấy ai.
Khương Dương, Khương Hách hoa mắt thần mê, miệng đắng lưỡi khô.
- Chúng ta còn không có bế quan.
Khương Dương âm thầm cắn răng, ép buộc mình tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà tuần sát ở trên thân thể mỹ lệ như vẽ này.
Khương Hách đều choáng váng, tròng mắt trực nhìn chằm chằm trước ngực Hướng Vãn Tình, dưới cổ áo có chút rộng mở, hai đoàn mỹ ngọc trắng tuyết như ẩn như hiện, khe rãnh nở nang kia phảng phất muốn kéo linh hồn của hắn đi đến.
Bộ vị nào đó vậy mà lại bắt đầu khôi phục.
Hướng Vãn Tình bị ánh nhìn không chút kiêng kỵ của bọn hắn khiến cho rất không được tự nhiên, nhưng cân nhắc đến thân phận của bọn hắn, cũng không tiện răn dạy, tùy ý che kín áo bào, cười nhạt nói:
- Các ngươi tìm ta à có cần gì không? Trước khi Khương Phàm bế quan đã đều chào hỏi cùng chúng ta, sẽ tận lực chiếu cố các ngươi.
Cần?
Ta cần ngươi! Ta muốn hung hăng cần ngươi!!
Khương Dương liếm liếm đôi môi khô khốc, cơ hồ phải dùng hết lực lượng toàn thân, mới khiến cho ánh mắt mình không còn nhìn loạn khắp nơi, ngay thẳng mà hỏi:
- Cô và Khương Phàm là liên quan như thế nào?
- Liên quan? Ha ha, là bằng hữu tốt đi.
- Cô là Thiên phẩm linh văn sao?
- Trước mắt còn không phải, Chí Tôn Thánh phẩm.
- Cô có hi vọng vào không?
- Có hi vọng.
- Cô là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên rồi?
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
- Ta muốn tìm sư phụ, có thể chỉ đạo ta tu luyện, chiếu cố ta sinh hoạt. Ta từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trong đình viện Hoang Nguyên vương phủ kia, chưa bao giờ rời khỏi, tách rời với bên ngoài. Cho nên...
Ánh mắt Khương Dương nóng bỏng, trong lòng kích động.
Trước tiên phải xác định quan hệ thầy trò, từ tu luyện tới sinh hoạt đều đợi ở cùng một chỗ, như thế này hắn liền có cơ hội, từ từ... Từng chút từng chút... Bắt lấy nàng...
Bằng vào thân phận của hắn, nữ tử này chắc chắn sẽ không từ chối, thậm chí có khả năng chủ động câu dẫn hắn, ôm ấp yêu thương.
- Ta... Ta ta... Ta cũng cần một phụ.
Khương Hách tranh thủ thời gian theo một câu.
- Tự mình tìm đi!
Khương Dương quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái.
- Cũng có thể cùng một chỗ chiếu cố ta mà.
Khương Hách bất mãn.
Dựa vào cái gì tùy theo ý ngươi?
Ta cũng coi trọng người này!
- Ngươi, tự mình, đi tìm!
Khương Dương quay đầu, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.
Khương Hách hạ miệng, lưu luyến không rời chuyển ánh mắt từ trên thân Hướng Vãn Tình đi chỗ khác.
Hướng Vãn Tình yêu kiều cười hai tiếng:
- Không cần tranh giành. Khương Phàm sớm đã an bài xong tất cả.
- Vấn đề này cũng đã an bài xong tất cả?
Khương Hách nao nao, tiếp đó lại lộ ra vui mừng.
Nói đúng hơn là, các mặt đều phải chiếu cố tốt, mới không phụ bọn hắn những năm này chịu tra tấn.
- Khương Phàm cân nhắc đến trạng thái cơ thể của các ngươi, cho nên trước tiên đã cho các ngươi thánh huyết, để cho các ngươi từ từ điều trị, cũng cân nhắc đến vấn đề các ngươi sinh hoạt tách rời với bên ngoài, đã an bài đồng bạn cho các ngươi. Chờ một lát, ta rất nhanh sẽ dẫn bọn hắn tới.
Hướng Vãn Tình nháy mắt mấy cái, quay người rời khỏi, dáng dấp yểu điệu để Khương Dương Khương Hách lại lần nữa miệng đắng lưỡi khô, loại xao động cuồn cuộn từ trong ngực đi ra kia cơ hồ khiến bọn hắn mất lý trí.