- Lần này ta đến tổ sơn, trừ đưa lên đế huyết ra, còn có một việc tư. Ha ha, các vị Thánh Chủ chớ khẩn trương, ta không phải đến làm phiền các ngươi làm việc cho ta.

Khương Phàm vừa nói dứt lời, trong điện thoáng an tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên mặt của hắn.

Loại thời kỳ này lại đột nhiên đến thăm, còn chủ động đưa đế huyết, khẳng định là có chuyện quan trọng.

Khương Phàm mỉm cười:

- Ta muốn xin hỏi các vị, ở trong lòng các ngươi, bây giờ ta có được thực lực, có tính là hoàng tộc không?

Tất cả Thánh Chủ đều gật đầu, điểm ấy không thể không thừa nhận, Khương Phàm xác thực đã có thành tựu, bây giờ lại lấy được đế cốt tương trợ, thực lực của hắn cùng đám người phía sau hắn kia khẳng định lần nữa tăng gấp bội, nào chỉ là hoàng tộc, nói là hoàng đạo đều không quá đáng.

Mặt Khương Phàm mỉm cười, hỏi lần nữa:

- Nếu các vị Thánh Chủ đều cho rằng chúng ta bây giờ đã là hoàng tộc, Khương Phàm ta có tính là chủ nhân hoàng tộc không?

Các vị Thánh Chủ lại lần nữa gật đầu, điểm ấy không chút huyền niệm.

Mà nào chỉ là chủ nhân hoàng tộc, kiếp trước ngươi cũng là chủ nhân Thương Huyền, điểm ấy tổ sơn đều đã chiêu cáo thiên hạ, sớm đã xác nhận.

Khương Phàm nói xong liền cười khẽ hai tiếng, lại không nói gì nữa.

Có Thánh Chủ kỳ quái nói:

- Khương công tử tới tìm cầu công nhận? Là hi vọng tổ sơn có thể chiêu cáo thiên hạ, Vạn Thế Thần Triều sắp một lần nữa kiến quốc?

Khương Phàm đặt chén trà xuống, hoạt động thân thể ở trên ghế mây thoáng, tìm cái tư thế thoải mái, đầu ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt nắm lại, thần nhãn hiện ra kim quang dần dần đảo qua các vị Thánh Chủ trong đại điện.

Tất cả Thánh Chủ đều không hiểu thấu, đây là muốn làm gì?

Có lời gì thì nói đi chứ!

Diêu Khải Minh cũng cảm thấy kỳ quái, vừa rồi chỉ là nói giúp hắn lôi kéo quan hệ, không có nói đến cái khác cơ mà.

Khóe miệng Khương Phàm ôm lấy đường cong thản nhiên, tiếng đánh trầm muộn quanh quẩn trong điện, trong bầu không khí dần dần ngột ngạt giống như là đập vào trong lòng một ít người.

Tử Vi Thánh Chủ cùng túc lão bên cạnh hắn né tránh ánh mắt, trong lòng có một dự cảm không tốt.

Khương Phàm nhìn xong, rồi nhìn lại Diêu Khải Minh:

- Xin hỏi Diêu trấn thủ, xung quanh thánh địa thừa hành thiết luật 'Thánh địa không được can thiệp sự vụ nhân quốc', nếu không sẽ chịu tổ sơn trừng trị. Như vậy thánh địa Trung Ương, phải chăng cũng cần tuân thủ cái này?

- Đương nhiên! thánh địa thiên hạ, đều không được can thiệp sự vụ nhân quốc, đây là tối kỵ.

- Nếu có người xúc phạm, vậy thì sẽ nhận loại chế tài nào?

- Do Hình Luật đường tổ sơn tự mình thẩm vấn. Nếu như thẩm tra thật sự có làm, lại hậu quả nghiêm trọng, sẽ để cho từ bỏ thân phận Thánh Chủ, thậm chí là trấn áp tổ sơn trừng phạt. Không biết Khương công tử hỏi cái này là ý gì?

- Xin mời Diêu trấn thủ đóng cửa điện lại, lại truyền lệnh Hình Luật đường đến đây, thuận tiện thông báo những đệ tử thủ vệ dưới núi kia, đến đại điện Thánh Thiên đưa tin.

- Khương công tử, ngươi đây là...

- Tổ sơn, có người ý đồ giết ta!

Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn tập trung vào Tử Vi Thánh Chủ.

Sắc mặt Tử Vi Thánh Chủ hơi biến đổi, trên trán chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

Số lượng lớn ánh mắt của các Thánh Chủ khác đều đồng loạt đảo đi qua.

Nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Diêu Khải Minh đứng lên nói:

- Khương công tử, loại chuyện này không thể nói đùa được, ngươi có chứng cứ?

Khương Phàm nói:

- Sau khi ta rời khỏi tổ sơn, có người vụng trộm tiến về Xích Thiên Thần Triều, tiếp đại doanh Thanh Nguyệt ở Nam Cương, để lộ hành tung của ta. Đệ nhất quân trưởng Lăng La của quân đoàn Thanh Nguyệt, lập tức đưa người tiến về cổ thành, tại thời khắc mấu chốt ta đào móc đế cốt đã đắc thủ tập kích. Ta đã mất mạng tại chỗ, nhưng người mang huyết mạch Chu Tước kiếp trước, có thể niết bàn trùng sinh. Huynh đệ của ta bị thương nặng, nhưng không có ta may mắn như vậy, sau đó đã chết rồi.

Túc lão bên cạnh Tử Vi Thánh Chủ nhúc nhích môi, suýt chút nữa đứng lên giằng co.

Ai đi đại doanh Thanh Nguyệt?

Chúng ta chỉ là đến gần đó rải tin tức!!

Khương Phàm tiếp tục nói:

- Chúng ta giết vị đệ nhất quân trưởng kia, sau khi khảo vấn hành động mới biết được, người kia tự xưng là người đến từ tổ sơn!

Tử Vi Thánh Chủ cũng nhịn không được, bọn hắn không tiếp xúc cùng nơi đó, đều là đang lợi dụng người khác tản truyền tin tức, Khương Phàm miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, cố ý châm ngòi câu chuyện.

Nhưng bọn hắn thực sự không tốt đứng ra giằng co, nếu không chính là biến tướng thừa nhận.

Diêu Khải Minh thuận ánh nhìn Khương Phàm về phía Tử Vi Thánh Chủ, trong tất cả thánh địa muốn nói có thù hận cùng Khương Phàm, chỉ có Tử Vi Thánh Chủ.

Mà cái ngày Khương Phàm rời khỏi ấy, Tử Vi Thánh Chủ còn dẫn đầu chất vấn qua.

Khương Phàm nói:

- Ta sống được là mệnh ta lớn, nhưng quân trưởng Thanh Nguyệt giết ta, đó là sự thật. Bên trong tổ sơn có người cố ý hãm hại, cũng chính là hung thủ gián tiếp g iết chết ta, mà hành vi hèn hạ, cực kỳ ác liệt. Diêu trấn thủ, ta không hiểu nhiều quy củ tổ sơn, nếu như loại hành vi này điều tra xong thì sẽ xử lý như thế nào?

Bầu không khí trong điện trở nên ngột ngạt, ai cũng đoán được là ai.

Nhưng, Tử Vi thánh địa là thánh địa Trung Ương Nam Bộ, địa vị tôn quý, liên luỵ đông đảo, thật đúng là không dễ nói.

- Nếu như điều tra rõ...

Sau khi Diêu Khải Minh lặp lại câu nói này, lại nói:

- Mặc dù không phải trực tiếp tổn thương, nhưng mưu hại chủ nhân hoàng tộc, cũng là xúc phạm tối kỵ, nên từ bỏ vị trí Thánh Chủ. Nếu như chủ động thừa nhận thì có thể xử lý nhẹ.

Tử Vi Thánh Chủ âm thầm nắm tay, rủ xuống lông mày không nói.

Hắn đương nhiên biết rõ hậu quả khi làm như vậy, nhưng một là không nghĩ tới Khương Phàm sẽ đến cáo trạng, hai là bây giờ không có mặt mũi đứng lên thừa nhận ngay lúc này, mà, lại không có chứng cứ!!

Coi như tổ sơn tra được cùng ngày hắn và túc lão rời khỏi, cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh chính là bọn hắn đi liên hệ đại doanh Thanh Nguyệt.

Cho nên, ổn định!!

Ngàn vạn lần phải ổn định!!

Diêu Khải Minh đứng dậy, nghiêm túc thét lên ra lệnh:

- Đóng cửa điện, xin mời đường chủ Hình Luật đường đích thân tới đại điện, xin mời toàn bộ trưởng lão đệ tử phụ trách trấn thủ tổ sơn cùng ngày Khương Phàm rời khỏi lần trước, đến ngoài điện đợi mệnh.

Khương Phàm đứng dậy, nói:

- Thẩm vấn Thánh Chủ là chuyện tổ sơn, người ngoài ta đây liền không tham dự, chỉ hy vọng tổ sơn có thể làm ra thẩm phán công bằng. Các vị, cáo từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play