Lý Hoàng nhìn Dương Biện, lại nhìn về Khương Phàm:
- Ta nên gọi ngươi là Khương huynh, hay là... Thần Hoàng.
Khương Phàm cười nhạt mà nói:
- Thần Hoàng là kiếp trước, kiếp này chỉ là Khương Phàm. Từ biệt đã hai năm, cảm tạ Lý huynh có thể giữ lời hứa, đã giữ kỹ thân phận ở ngay lúc đó.
- Có chơi có chịu, lẽ ra như vậy. Nếu như lúc ấy biết trên người ngươi mang theo Dương Biện, ta có khả năng sẽ không giữ được thân phận của ngươi.
Con ngươi của Lý Hoàng có chút ngưng tụ, thật sự là hắn?
Thương Huyền đang điên cuồng lùng bắt, vậy mà hắn lại tiến vào Thần Vực Chi Hải.
Đây là đang để cho tất cả mọi người ngoài ý liệu.
Nhưng, sau khi biết thân phận của Khương Phàm, Lý Hoàng thật sự hoài nghi mục đích thực khi mà Dương Biện muốn trở về Dương gia, đây là muốn kéo Hải Thần đảo lên chiến xa của Vạn Thế Thần Triều sao?
Khương Phàm trực tiếp hỏi:
- Nếu Lý huynh tới, thuận tiện nói cho ta nghe một sự kiện, bây giờ Dương Thiên Khuyết ở đâu?
Lý Hoàng nói:
- Sau khi Dương Thiên Khuyết trở về liền không có lại lộ mặt qua, ta chỉ là tiểu bối của Lý gia, không rõ ràng chuyện Dương gia.
- Đã hiểu.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, lại lần nữa ép hỏi:
- Lý huynh có nghe đến những lời đàm tiếu gì hay không? Ví dụ như thân thể Dương Thiên Khuyết như thế nào, tu dưỡng ở đâu?
- Lời đàm tiếu... Cho ta ngẫm lại...
Lý Hoàng khôn khéo, đương nhiên biết rõ ý đồ của Khương Phàm.
- Không vội không vội, chúng ta có nhiều thời gian.
Khương Phàm mang theo nụ cười trên mặt, chờ đợi Lý Hoàng quyết định.
Lý Hoàng đứng trong hành lang, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tâm tình lại xoắn xuýt phức tạp.
Khương Phàm và Dương Biện khẳng định muốn xử lý Dương Thiên Khuyết.
Tự mình lái miệng liền thành đồng lõa.
Nếu như bọn hắn hại chết Dương Thiên Khuyết, Dương gia sẽ thật muốn thận trọng cân nhắc nghênh đón Dương Biện tiếp quản gia tộc. Hắn thấy, bất luận là Dương gia, hay là Hải Thần đảo, nghênh đón Dương Biện đều là lựa chọn tốt nhất, chỉ là trên mặt mũi rất khó điều chỉnh.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là, đứng sau lưng Dương Biện chính là ‘Thần Hoàng tái thế’ Khương Phàm hùng tâm bừng bừng này.
Dương Biện khởi tử hoàn sinh, thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, bước lên Thánh Vương Thiên phẩm, thậm chí rất có thể chính là do Khương Phàm làm.
Đây là ân cứu mạng, là ân tái tạo, Dương Biện chắc chắn sẽ mang theo Dương gia thậm chí Hải Thần đảo thề sống chết hiệu trung.
Cho nên bây giờ hắn có phải mở miệng để lộ tình huống Dương Thiên Khuyết hay không, không chỉ là quyết định sinh tử của một mình Dương Thiên Khuyết, còn có tương lai Dương gia thậm chí Hải Thần đảo.
Khương Phàm, Dương Biện, đều không có thúc giục, yên lặng chờ đợi quyết định của hắn.
- Dương Thiên Khuyết ở thế giới mới dẫn nổ Thái Cổ kình hồn, thả ra nội hải của mình. Thánh Tổ thứ hai của Dương gia, Dương Đồng Quang vì để cứu hắn, đã cho hắn tiến vào cấm khu tổ địa của Dương gia, tìm kiếm kình hồn ngủ say.
Lý Hoàng nói xong, lại nói với Khương Phàm:
- Thánh Tổ Lý gia chúng ta cũng không có khuynh hướng để Dương Biện tiếp quản Dương gia, chúc các ngươi may mắn.
Sau khi Dương Ngọc Chân để Lý Hoàng tiếp được Dương Biện liền sắp xếp người đưa Vân Nhi từ trong địa lao ra.
Mặc dù không biết Lý Hoàng muốn làm gì, nhưng trước hết bọn hắn phải ra tay mạnh.
- Ngươi đi gặp Dương Biện, bổ nhào vào trong ngực hắn khóc, thừa cơ đâm cây dao độc này vào cổ của hắn.
Dương Ngọc Chân nhuộm dần kịch độc lên chủy thủ(*), đưa tới trên tay Vân Nhi đang run lẩy bẩy trên mặt đất.
(*) Thanh kiếm ngắn, thích hợp dùng để ám sát.
Từ sau khi Lôi Tú tự sát, thị nữ thiếp thân này của Lôi Tú liền bị nhốt trong địa lao chịu đủ tra tấn, cả ngày lẫn đêm sống không bằng chết.
Vân Nhi gầy như que củi, mỗi vị trí trên cơ thể đều như đang phát run, hai mắt của nàng tan rã vô thần, chỉ ngơ ngác nhìn Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Thành cau chặt lông mày:
- Ả như thế này còn có thể hành thích?
Dương Ngọc Chân cười lạnh nói:
- Càng như vậy, càng có thể kích thích Dương Biện đồng tình, cũng có thể để Dương Biện buông lỏng đề phòng. Chỉ cần nàng bổ nhào qua, Dương Biện sẽ chủ động ôm lấy.
Dương Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, điều này cũng đúng.
Dương Ngọc Chân nhét mạnh chủy thủ vào trên tay Vân Nhi, thấp giọng nói:
- Giấu kỹ thanh chủy thủ này, giết Dương Biện, để cho ngươi, Lôi Tú, còn có Dương Biện, tới Địa Ngục đoàn tụ!
Dương Ngọc Thành nói:
- Không phải ngươi nhớ đến chủ nhân của ngươi sao, không phải ngươi cảm thấy chủ nhân ngươi đáng thương sao? Chỉ cần giết Dương Biện, các ngươi đều giải thoát rồi.
Vân Nhi run rẩy nói nhỏ:
- Dương Biện công tử... Còn... Còn sống?
Dương Ngọc Chân bưng lấy mặt của nàng:
- Dương Biện còn sống, nhưng sắp bị xử tử, ngươi giết hắn, cho hắn thống khoái, các ngươi đều được giải thoát.
Vân Nhi nắm chặt chủy thủ, ý thức hoảng hốt, thân thể run rẩy.
Nàng đã bị tra tấn đến tinh thần thất thường, cũng từ đầu đến cuối đang hối hận khi đã đưa thuốc độc cho Lôi Tú.
- Ngươi sắp được giải thoát rồi... Các ngươi sắp được đoàn tụ... Liền ba người các ngươi...
Dương Ngọc Chân nằm nhoài bên tai Vân Nhi, lặp đi lặp lại khẽ nói, tẩy não cho nàng.
Vân Nhi hoảng hốt thật lâu, giãy dụa lấy đứng lên.
- Cô nương tốt, rất tốt.
Dương Ngọc Chân nắm tay Vân Nhi, nhét thanh chủy thủ vào bên trong y phục rách rưới của nàng, lại nhỏ giọng nhắc nhở:
- Giấu kỹ!! Chớ bị người khác nhìn thấy! Chờ Dương Biện ôm lấy ngươi, ngươi liền cắm vào cổ hắn, nhớ kỹ, là cắm vào cổ! Càng sâu càng tốt!
- Cổ... Cổ...
Vân Nhi ôm bả vai gầy ốm, tự lầm bầm đi đến cửa phòng.
Dương Ngọc Chân nhắc nhở Dương Ngọc Thành:
- Huynh sắp xếp người ném cô ta đi qua, trên đường lại tra tấn một trận, phải đổ máu, phải thảm, tốt nhất để Dương Biện thấy được liền ôm vào.
- Ta tự mình đưa qua.
Đáy mắt Dương Ngọc Thành hiện lên tia sắt lạnh, đi theo Vân Nhi đi đến cửa phòng.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên đại loạn, mặt đất đều bất chợt run run.
Một chút... Một chút... Càng ngày càng nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bàn ghế trong phòng cũng đều run run theo.
Dương Ngọc Chân, Dương Ngọc Thành đẩy cửa ra ngoài, sắc mặt lập tức đại biến, kinh hãi lui lại hai bước.
Một con cự ngạc khổng lồ đang nện bước nặng nề, chậm rãi đi đến trang viên bọn hắn, cho dù cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được sát khí hung hãn kia đập vào mặt.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc kéo lấy thân thể to béo mấy chục vạn tấn, lắc đầu vẫy đuôi, đất rung núi chuyển, tiếng gào thét hùng hậu giống như thủy triều, cuồn cuộn giữa đất trời, đinh tai nhức óc.