Bên ngoài bầu trời.
Tại thời điểm Khương Qua phân thần chặn đánh Hạ Hầu Đạt, Lưu trưởng lão đã nắm lấy cơ hội nhanh chóng đi xa, đuổi bắt Khương Phàm cùng Hướng Vãn Tình.
Giờ khắc này, so với Khương Phàm, hắn càng coi trọng Hướng Vãn Tình hơn.
Nếu như biết Hướng Vãn Tình là giả chết, Bắc Thái Đế Quân nơi đó khẳng định sẽ trực tiếp hỏi trách Vạn Đạo Thần Giáo.
Nếu như Giáo chủ tức giận, không biết phải có bao nhiêu ít người đầu rơi xuống đất.
Nếu hắn đã gặp, nhất định phải bắt Hướng Vãn Tình về, bằng không hắn chắc chắn phải chết!
- Ta để cho ngươi rời khỏi rồi?
Khương Qua sôi trào liệt diễm, giống như lôi triều phóng tới, tốc độ nhanh kinh người, cường thế chặn lại được ở phía trước, liệt diễm bạo động, cương mãnh bá đạo, ngưng tụ chín cơ thể, vung lên cự đao trăm mét, nộ phách khung trời, chém về phía Lưu trưởng lão.
- Thứ không biết sống chết, ngươi chỉ có thể phách lối ở nơi này, rời khỏi thời điểm Thượng Thương cổ thành là ngày chết của ngươi!
Lưu trưởng lão tức giận, ngưng tụ tường thành kim loại, cường thế chặn đường.
- Ngày chết của ta, ngươi không nhìn thấy, nhưng ngày chết mà ngươi nói, do ta quyết định!
Khương Qua vẫn lạnh lùng như cũ, mặt không biểu tình, lại lộ ra uy lực sát phạt, nhấc lên liệt diễm, cường thế chặn đánh.
Lần này không còn là dây dưa, mà lại có tư thế muốn giết hắn.
- Hỗn đản! Tránh ra!
Lưu trưởng lão điều động kim loại nhấc lên thế công mãnh liệt.
Nhưng, hắn nóng lòng rời khỏi, thế công thoáng hỗn loạn, kết quả bị Khương Qua thân kinh bách chiến dễ dàng bắt lấy cơ hội.
Lưu trưởng lão bị cuồng đánh một trận, thân chịu trọng thương, không thể không cuốn lên
Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt nhanh chóng chạy trốn.
Khương Qua cũng không bỏ qua, đuổi theo giết tới.
Chiến trường, cứ an tĩnh như vậy, để lại cường giả các phương đứng trong rừng rậm thất thần.
Bọn hắn không để ý đến va chạm ngắn ngủi sau cùng, trong đầu tất cả đều là trận quyết đấu rung động giữa Khương Phàm và Hình Phù Đồ.
- Tỷ tỷ, Khương Phàm hắn... Hắn suýt chút nữa đã giết Hình Phù Đồ? Đây chính là thực lực thật sự của Khương Phàm sao? Sao hắn mạnh đến trình độ này? Hắn biến mất những năm này, rốt cuộc đã trải qua cái gì?
Đông Hoàng Như Yên thì thào hỏi nhỏ, thật lâu vẫn không có khôi phục lại từ trong trận chiến trước đó.
Đó là Hình Phù Đồ, là cường giả trong hoàng đạo Thương Huyền mà mọi người đều biết, vừa rồi bày ra thực lực xác thực đã làm cho bọn hắn chấn kinh, không phụ cái tên Thái Tuế.
Nhưng Khương Phàm vậy mà lại cùng Hình Phù Đồ giết khó bỏ khó phân, cuối cùng còn suýt chút nữa đã hiện ra thực lực càng siêu phàm nhập thần hơn.
Trước đó Khương Phàm săn giết cường giả hoàng tộc hoàng đạo, đều khiến người cảm giác hắn tùy tiện không ai bì nổi, nhưng bây giờ thì sao?
Chỉ sợ không ai lại không phục.
- Thái Tuế là chưa chuẩn bị xong, hắn hẳn là còn có thực lực mạnh hơn.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt rất khó tiếp nhận, nhưng không thể không thừa nhận chính là sự cường hãn của Khương Phàm đã vượt qua hắn nhận biết.
Hắn thậm chí còn là lần đầu tiên trong đời từ một người còn không có giao thủ cảm nhận được áp bách, nhận định mình không phải là đối thủ.
Vẻ mặt Đông Hoàng Như Ảnh rất phức tạp, trong ý thức lặp đi lặp lại cảm giác kỳ diệu quanh quẩn trước đó.
Ngoại trừ dị tượng chúng sinh, lại còn cảm nhận được sơn hà rung chuyển, Tinh Hà trầm luân.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chẳng lẽ là cộng minh ở giữa truyền thừa ngang nhau?
Khương Phàm, có được ba cái?!
Hắn, rốt cuộc là ai?
Đông Hoàng Như Ảnh chưa từng có khát vọng bức thiết như thế đối với bất kỳ nam tử nào cả, khát vọng xâm nhập hiểu rõ, khát vọng muốn biết tất cả về hắn.
- Trách không được... Trách không được...
Các cường giả Cửu Lê Thần Cung đều yên lặng đứng ở sâu trong núi xa, bỗng nhiên đã hiểu vì sao Khương Phàm có thể cuồng như thế.
Lấy thực lực mà hắn bày ra, quả thật có thể khinh thường quần hùng.
Bọn hắn đều thay những người như Diệp Trục Thiên kia tiếc hận, đối kháng cùng Khương Phàm, không phải Khương Phàm đang tìm đường chết, mà là bọn hắn đang tìm đường chết.
Tuy nhiên, làm thế nào Khương Phàm lại có thể trưởng thành đến loại trình độ này?
Đơn giản là không thể tưởng tượng được!
Càng quái dị hơn là, giống như Hình Phù Đồ rất quen với Khương Phàm, khả năng còn có thù hận!
Đội ngũ Xích Thiên Thần Triều rất khổng lồ, từ hoàng thất đến vạn phúc hầu phủ cường giả, hơn hai mươi người, bọn hắn đều là thiên tài kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ phút này lại đều trầm mặc tập thể.
- Khương Phàm... Khương Phàm...
Công chúa hoàng triều thì thào khẽ nói, rốt cuộc cũng bắt đầu nhìn thẳng vào Khương Phàm.
Đây không phải là Tên điên, mà là một nhân vật.
Nếu như không phải đã trêu chọc quá nhiều kẻ địch, nàng thật sự có tâm tư mời chào tới.
- Các ngươi có ai nhận ra linh văn của Khương Phàm không?
Hoàng tử hoàng triều hồi tưởng đến hình dáng mãnh cầm mà Khương Phàm cho thấy, không biết vì sao, vậy mà lại cảm giác có chút quen thuộc.
- Giống như là một loại Linh Tước nào đó.
Tất cả các tử đệ vương phủ hầu phủ trao đổi ánh mắt, đều lắc đầu.
Trong ý thức hiện lên rất nhiều loại Linh Tước, nhưng đều liên tiếp bác bỏ, không có loại Linh Tước nào có thể hung mãnh đến mức chém giết Thái Tuế được.
Mà, Khương Phàm giống như có ý thức áp chế linh văn của hắn, cũng không có hiện ra quá nhiều, thậm chí đều không có hóa thân Yêu Thể.
Hoàng tử nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại tràng cảnh sau khi Khương Phàm phá huỷ Sinh Tử môn, chém giết Hình Phù Đồ.
Một khắc này, trong liệt diễm Khương Phàm thả ra hiện ra một hình ảnh rung động, có Phượng Hoàng, Thiên Bằng, chim loan các loại, mà ở trên cùng kia là...
Hoàng tử nhíu mày, chậm rãi mở ra ánh mắt lăng liệt.
Chu Tước??
Đó là Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước??
Khương Phàm có thể thi triển Chu Tước bí thuật?
Hay là nói...
- Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Công chúa chú ý tới hoàng tử có chút là lạ.
- Tìm tới Khương Phàm, hình như ta biết hắn là ai!
Toàn thân hoàng tử chợt khô nóng đến kì lạ, bên trong khô nóng giống như hòa với mấy phần ớn lạnh.
Có thể làm cho tên gia hỏa Hình Phù Đồ cao ngạo đến xem thường thiên hạ kia trở thành Bằng hữu, khẳng định có thân phận phi phàm.
Cái gọi là Lão bằng hữu, rõ ràng là người quen biết cũ.
Quen biết cũ rất có thể ý chỉ đến kiếp trước!
Khương Phàm, kiếp trước, Chu Tước.
Không phải chính là... Hắn trở về rồi??
Hắn thật sự... Trở về...
Trong rừng rậm, Triệu Thời Việt, Khương Quỳ, từ đầu đến cuối đều ở đó, chỉ là đứng rất xa, không có tới gần giống như Khương Bá.
Bọn Rốt cuộc hắn cũng đã thấy tận mắt nhìn thấy thực lực chân chính của Khương Phàm.
Rung động!!
Thật sự là rung động!!
Khương Quỳ không biết Thái Tuế gì cả, nhưng với thực lực mà Khương Phàm bày ra, đã vượt qua phạm trù mà hắn có thể hiểu được.