- Mất tích??
- Trong quan tài đá có vũ khí bọn người Dương Vương chế tạo, có thể giúp ta tìm kiếm Kim Thai, cũng có thể cảm nhận sống chết của Kim Thai. Những người khác chính là chết hay sống, thần đều có thể xác định, duy chỉ cái hai người kia, còn sống, lại không tìm được.
- Bị bắt??
- Không loại trừ khả năng kia.
- Mất tích bao lâu?
- Một người mất tích một trăm hai mươi năm, một người mất tích bảy mươi năm.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, mất tích lâu như vậy mà lại còn sống, khẳng định là cố ý giữ lại.
Ai bắt bọn hắn?
Cửu Thiên Thần Giáo sao?
Hay là hoàng đạo khác!
- Ngươi coi chừng bọn hắn, ta đi xuống xem một chút.
Khương Phàm lôi kéo Kiều Hinh, xông vào vực sâu nhanh chóng lặn xuống.
Trong vực sâu bố trí tầng tầng phong ấn, càng là hướng xuống, thủy triều quốc vận càng là mãnh liệt, thẩm thấu linh hồn, chấn động ý thức hải.
Nhưng không phải ảnh hưởng bá đạo, mà là cảm nhận rất kỳ diệu. Tựa như là ức vạn con dân chúc phúc, lại như là cương vực vô tận bảo vệ.
Sau khi bọn hắn xuyên qua tám tầng phong ấn, cảnh tượng trước mặt đã liền sáng tỏ thông suốt.
Một tòa cung điện rộng rãi đứng vững.
Bàng bạc mạnh mẽ, bao la hùng vĩ.
Nó cao ngất khổng lồ, thế như Thiên Nhạc, tản ra khí lãng ngập trời. Giống như là một Thần Linh nguy nga, ngửa mặt lên trên khung trời, bên dưới là dân chúng.
Cung điện mang một màu đỏ hồng, ánh sáng liệt liệt, hỏa diễm cuồn cuộn, phía trên còn điêu khắc lít nha lít nhít đường vân.
Tất cả đều là mãnh cầm linh điểu.
Từ Linh Tước đến chim ưng, từ điêu hạc đến Bức thứu, từ Khổng Tước đến Thiên Bằng, lại đến Phượng Hoàng, đến hàng vạn loại, càng đi lên càng tôn quý, cường đại, tại đỉnh cung điện, chính là Chu Tước giương cánh gáy to.
Tiếng chim hót mát lạnh, uy thế vô tận thao thao bất tuyệt.
- Đây là... Chu Tước Thần Cung!
Khương Phàm ngước nhìn cung điện quen thuộc, hình ảnh trong trí nhớ liên tiếp hiển hiện.
Đây là chính điện hoàng cung Vạn Thế thần triều, đây là đại điện phong vương liệt hầu bái tướng.
Nơi này càng là trung tâm khống chế thần triều, chinh chiến Thiên Khải.
Thiên Hậu lại chuyển Chu Tước Thần Cung đến nơi này!
Hình ảnh rung động, cảm giác quen thuộc để Khương Phàm hoảng hốt về tới ngàn năm trước.
Hắn ở chỗ này phóng khoáng tự do, hắn ở chỗ này phong vương liệt hầu, hắn ở chỗ này tiếp nhận ức vạn con dân triều bái.
Từng tiếng reo vang, từng tiếng hò hét, chấn thiên động địa, vang vọng hoàn vũ.
Kiều Hinh cũng có chút hoảng hốt, nơi này là chính điện thần triều, nơi này là thần điện mà vô số người hướng tới, nơi này cũng là nơi nàng mặc hỷ phục, trở thành hoàng phi thần triều.
- Chàng lại làm cái gì? Sí Thiên giới không đủ để chàng gây?
Một thanh âm thanh lãnh từ trong cung điện đi tới.
Thiên Hậu linh tú xinh đẹp, giống như Tinh Linh trong rừng, lại như l tiên tử lạc lối chốn nhân gian, chỉ là đôi mày đang cau lại, gương mặt xinh đẹp tức giận.
- Kiều Hinh, bái kiến Thiên Hậu.
Kiều Hinh vội vàng hành lễ, uy nghi kiếp trước khắc cốt minh tâm, giờ phút này giận dữ, càng làm cho nàng thấp thỏm lo âu.
- Cái này thật sự là ngoài ý muốn.
Khương Phàm bị cưỡ,ng bức kéo về hiện thực, vội vàng giải thích.
- Ta bố trí chín lớp phong ấn đều ép không được, chàng một câu ngoài ý muốn liền xong rồi?
Thiên Hậu thật sự rất tức giận, ngọc tỉ truyền quốc là việc liên quan quốc vận thần triều, gánh chịu lấy lời cầu nguyện của hàng trăm triệu vạn con dân, phong tồn lấy huyết khí chư tướng thần triều, quan trọng giống như Đông Nam Thiên Môn, đều là thứ ỷ vào lớn nhất để bọn hắn luân hồi quật khởi, càng là bí mật bọn hắn cần bảo vệ.
Không nghĩ tới lại sớm thức tỉnh, còn gây nên oanh động lớn như vậy.
Kiều Hinh cúi đầu không dám nói lời nào.
Thiên Hậu chính là Thiên Hậu, uy nghi quá thịnh, cũng chỉ có nàng mới có thể răn dạy Thần Hoàng như vậy.
Khương Phàm vội vàng cười làm lành:
- Ta từ thánh địa cướp được một cái truyền thừa, tên là Thương Sinh Tạo Hóa. Ta nghĩ tới không thời điểm Thượng Thương đại đạo đang khảo sát ta, vậy mà lại tra được ngọc tỉ truyền quốc, còn đánh thức nó.
- Chàng còn đoạt truyền thừa thánh địa? Hồ nháo! Kiếp trước cũng bởi vì chàng đắc tội bọn hắn, đến cuối cùng đều không có được duy trì, vừa trùng sinh trở về lại đi trêu chọc?
- Trước tiên đừng nóng giận, nghe ta nói, chuyện là như thế này! Thời điểm thế giới gặp được nguy cơ, bản thân sẽ diễn biến ra sức mạnh bảo vệ cùng lực lượng hủy diệt. Sức mạnh bảo vệ là Vĩnh Hằng Lục Đạo, lực lượng hủy diệt là Chư Thiên Lục Táng. Thượng Thương sẽ căn cứ tình huống, chọn ra mười hai người, mỗi người khống chế một loại lực lượng. Ta bởi vì là Kim Thai, có quan hệ cùng Đại Địa Mẫu Khí, cho nên đạt được Sơn Hà Đại Táng bên trong Chư Thiên đại táng, chính là có thể khống chế lực lượng sơn hà thiên hạ, hình thành tai nạn hủy diệt.
- Sau khi ta phải biết Lãnh Văn Thanh của Tử Vi thánh địa đã được Thượng Thương chọn lựa, có được Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa, chính là có thể pháp lệnh thương khí vận, hình thành lực lượng phi phàm.
- Ta và thánh địa có ân oán, nhất là Tử Vi thánh địa, nếu như Lãnh Văn Thanh leo lên tổ sơn, trở thành người canh giữ liền có khả năng mượn cơ hội này chỉnh thánh địa thiên hạ, pháp lệnh dân chúng thiên hạ. Đến lúc đó, Lãnh Văn Thanh liền sẽ trở thành một uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể diệt sát bất cứ người nào trong chúng ta, còn có thể ảnh hưởng chúng ta trùng kiến thần triều.
- Cho nên ta giết nàng, lợi dụng cơ duyên ta là người mang quốc vận, cưỡng đoạt Thương Sinh Tạo Hóa. Như thế này mặc dù sẽ đắc tội Tử Vi thánh địa, nhưng hẳn là có thể đàm phán cùng tổ sơn. Ta thừa nhận ta mạo hiểm, nhưng tình huống đặc thù, nhất định phải ra tay. Chỉ là không nghĩ tới thời điểm Thượng Thương đang tra dò xét ta lại đánh thức ngọc tỉ truyền quốc.
Khương Phàm vội vàng giải thích rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, một mặt cười bồi nhìn lên trời sau:
- Ta biết bây giờ không phải là thời điểm, nhưng thật sự là ngoài ý muốn.
- Thật sự có lực lượng như vậy?
Thiên Hậu vẫn cau mày lại, hồ nghi nhìn hắn, vừa nhìn về phía Kiều Hinh ở bên cạnh.
Kiều Hinh lắc đầu liên tục:
- Thiếp không biết, thiếp vừa tỉnh, chuyện không liên quan tới thiếp.
Khương Phàm dở khóc dở cười nhìn về phía Kiều Hinh, Kiều Hinh le le chiếc lưỡi thơm tho, chính ngươi ứng phó đi.