Tám trăm cây giáo bạo kích, nhanh chóng xoay tròn, nhấc lên cuồng phong, tràn ngập đất trời.

Khương Phàm không có tránh né, sau khi va chạm mặt đất, hắn liền trực tiếp dùng thân thể nghênh đón cây giáo.

Phốc phốc phốc...

Máu tươi phun tung toé, nhuộm đỏ phế tích.

- Một lần cuối cùng, nói tên của ngươi đi!

Tạ Ninh cầm kiếm thai trong tay, sát ý quyết tuyệt.

Kim hải cuồn cuộn ở giữa mi tâm, Kim Liên chập trùng, như đang cùng đất trời cộng minh, cảm ứng thiên uy.

Một kiếm đâm ra, thẳng đến đầu Khương Phàm.

Khương Phàm máu me khắp người đứng trong phế tích, ý thức bỗng nhiên xuyên suốt Đại Địa Mẫu Khí, máu tươi vẩy xuống nhanh chóng trải rộng ra hơn mười dặm.

Trong chớp mắt, đại địa cuồn cuộn, khí tức tai nạn bạo động.

Mấy chục dặm rừng rậm phế tích ầm vang sụp đổ, khí tức hoắc loạn, uy lực tai nạn, cuồng liệt va chạm, giống như là sóng lớn cuồn cuộn, nuốt sống Khương Phàm, cũng che mất Tạ Ninh.

Sắc mặt Tạ Ninh đại biến, khống chế chiến xa phóng lên tận trời, nhưng vẫn bị vô tình nuốt hết.

- Bẫy? Pháp trận?

Tạ Ninh cảm nhận được khí tức tai nạn không cách nào nói rõ, giống như vô tận sơn hà muốn mai táng hắn, giống như thế giới muốn tước đoạt lấy quyền lợi của hắn.

Cái chết, đột nhiên rõ ràng như thế, mãnh liệt như thế.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được thời gian đang trôi qua, thân thể đang mục nát.

- Không!!!

Tạ Ninh hét lớn, hào quang màu vàng vờn quanh toàn thân, hình thành Kim Liên hộ thể, chiến xa oanh minh, phóng tới dưới đất, cũng ngưng tụ bình chướng màu vàng, bảo vệ Tạ Ninh, chống cự uy lực tai nạn đang bộc phát.

Khương Phàm vận dụng Niết Bàn Thuật, khôi phục đỉnh phong, truy kích Tạ Ninh tại sâu trong lòng đất cuồn cuộn.

Ý thức cộng minh cùng đại địa, nhận lấy đại địa pháp chỉ, điều động Đại Địa Mẫu Khí.

Oanh!!

Chiến xa phóng tới, ngạnh kháng với uy thế táng diệt, phá tan mặt đất.

Đây là chiến xa cường đại của Thái Cổ Thần Miếu, đã từng mang theo Tạ Ninh ba lần lao thẳng đến Thiên Khải chiến trường.

Giờ khắc này, nó lần nữa mang theo Tạ Ninh giết ra tai nạn.

Nhưng...

Khương Phàm theo sát tới, Đại Địa Mẫu Khí chiếm cứ tại lòng bàn tay, kỳ quang lượn lờ, sơn hà nặng nề, chỉ là một đoàn ánh sáng mà thôi, lại giống như là kéo lấy một mảnh đại lục.

Ầm ầm!!

Khương Phàm dẫn dắt mẫu khí va chạm chiến xa, chiến xa oanh minh kịch liệt, ánh sáng lay động, toàn bộ lật tung lên.

Tạ Ninh ở bên trong kịch liệt nhấc lên, ngực bụng chập trùng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

- Công tử!!

Vương Liệt và các cường giả còn lại từ trên trời giáng xuống, nhấc lên tổng cộng năm đoạn triều dâng, lao thẳng đến Khương Phàm.

Khương Phàm đóng mở mắt phải, kéo căng huyết quang.

Toàn thân hắn bạo động kim quang, liệt diễm vờn quanh, một loại thần uy cường đại làm cho người ta hồi hộp, chấn động đại địa cuồn cuộn, cũng kinh dị ngũ đại cường giả đang giết tới.

- Không tốt, công tử mau tránh ra.

Sắc mặt năm người đại biến, đều giật mình đến thấp thỏm lo âu, quả quyết nhào về phía chiến xa.

Ầm ầm!

Máu bắn tứ tung, xuyên thủng không gian, sát uy cường đại vờn quanh, hung hăng đánh về phía bình chướng chiến xa đang lay động kịch liệt.

Bình chướng chiến xa là gặp tai nạn bao phủ đầu tiên, lại là bị mẫu khí va chạm, chính lúc sáng lúc tối lấp lóe, giờ phút này thần uy giáng lâm, theo đó mà vỡ nát.

Tạ Ninh nghe tiếng, hắn vừa xoay người trong chốc lát, bị đối diện đâm xuyên lồng ngực, máu tươi phun tung toé, thân thể mất khống chế, kêu thảm bay ra ngoài.

Khương Phàm không có truy kích, hắn nhanh chóng chui vào địa tầng.

Địa tầng bạo loạn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại đất đá khô cằn.

Khương Phàm nhanh chóng rút lui, thẳng đến Đông Nam.

Bởi vì, thời điểm hắn vừa mới mở ra Sơn Hà Đại Táng, vậy mà đã nhận ra một loại khí tức.

Bên ngoài phía đông nam mấy trăm dặm, Tinh Thần Đại Táng.

Nói cách khác, Diệp Trục Thiên đến rồi!

Giết!!

- Công tử, ngài không sao chứ.

Bọn người Vương Liệt vây quanh Tạ Ninh, khiếp sợ không thôi.

Người kia rốt cuộc là ai, không chỉ có thể chống lại công tử, còn có thể đột nhiên dẫn bạo uy thế như thế, suýt nữa mai táng công tử, bắn giết công tử.

- Khụ khụ...

Tạ Ninh kịch liệt ho khan, sắc mặt tái nhợt.

Ngực bị đánh xuyên không ngừng chảy máu, vậy mà không cách nào khép lại, thân thể lại suy yếu cực độ, giống như già nua đi rất nhiều.

Đó là pháp trận gì?

Tên hỗn đản kia bố trí lúc nào?

- Hắn là ai. Nhận ra được không?

Tạ Ninh cố gắng lấy đứng lên, miệng lớn nuốt rất nhiều đan dược.

- Mang theo mặt nạ...

- Ta nói là võ pháp! Linh văn!

- Không nhận ra được.

Năm người đều là cường giả của Thái Cổ Thần Miếu, thế nhưng đối với Kim Tước linh văn, cùng võ pháp đặc biệt kia, đều hoàn toàn không có ấn tượng.

- Đều thất thần làm gì, đuổi theo!

Tạ Ninh nhìn ngực, đau nhức khó nhịn, máu tươi chảy ngang, rõ ràng đã dùng đan dược, vẫn không cách nào khép lại.

- Công tử, tình huống của ngài...

Bọn người Vương Liệt lo lắng lại càng khẩn trương, nếu như Tạ Ninh có chuyện ngoài ý muốn gì, Thần Miếu tuyệt đối xử tử bọn hắn.

- Tiểu Ninh Ninh, ngươi đây là bị làm nhục? Cần ca ca ta giúp ngươi báo thù không?

Người của Tru Thiên Thần Điện xuất hiện ở trên không, nam tử anh tuấn không chút khách khí mà cười nhạo.

Tần Ngao Thương càng không khách khí:

- Ngươi đã tiến vào Niết Bàn cảnh làm sao lại còn thoái hóa? Thân thể bảo tàng không có khai mở hoàn toàn sao? Ngay cả một tên tán tu cũng đều đánh không lại? Chậc chậc, thật thảm.

Ngay cả nữ tử xinh đẹp đều không có nhịn:

- Ta còn không có thấy qua ngươi thảm như vậy qua, mấy năm này hoang phế tu luyện sao? Sinh Tử cảnh quả thật có thể làm cho người ta hao mòn đấu chí, nhưng qua được Sinh Tử cảnh liền phải mau chóng tôi luyện, khôi phục huyết tính. Ngươi đây... Ai... Thái Cổ Thần Miếu quá kiêu căng vì ngươi, nếu tiếp tục như thế, ngươi sẽ bị Diệp Trục Thiên hất ra.

Sắc mặt Tạ Ninh lúc thì xanh lét lúc thì trắng một trận:

- Các ngươi có bản lĩnh tự mình đi thử một chút?

Nam tử anh tuấn châm chọc khiêu khích:

- Một tán tu không tên không họ, còn chưa xứng để chúng ta ra tay. Ngược lại là ngươi, mặt hàng này vậy mà cũng phải tự mình đánh, còn không có đánh lại, thật mất mặt, ném mặt hoàng đạo Thương Huyền quá đi.

Tạ Ninh cắn răng một cái:

- Các ngươi cũng không có gì tốt để kiêu ngạo, vì để mở ra địa cung, phí hết không ít tinh lực nhỉ. Đáng tiếc, bảo bối đều làm lợi cho người khác.

- Làm ngươi nhọc lòng rồi, bảo bối nơi đó toàn về chúng ta.

Tần Ngao Thương kiêu ngạo ngẩng đầu, bảo bối trong địa cung rất nhiều, một kiện không ít, toàn cạo sạch sẽ.

Tạ Ninh cười lạnh:

- Ta nói chính là bảo bối thật sự. Vĩnh Sinh Thần Thụ. Chính là gốc cây chính giữa địa cung kia, nó mới là chủ nhân địa cung, ẩn chứa vĩnh sinh ảo diệu.

Sắc mặt ba người Tần Ngao Thương dần dần trầm xuống:

- Ngươi lừa gạt ai đây, nào có Vĩnh Sinh Thần Thụ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play