- Hắn dám đến nơi này một mình, lá gan không nhỏ thật.

- Bây giờ hắn đã ghê gớm rồi, rời khỏi thánh địa, ôm vào cây đại thụ hoàng tộc Sí Thiên giới kia.

- Ta nghĩ mãi mà không rõ, làm sao Sí Thiên giới lại tiếp nhận hắn vậy? Còn cho hắn thân phận trưởng lão tam đẳng. Chẳng lẽ cũng bởi vì lần hắn luyện đan tại Bắc Bộ kia? Hay là bởi vì trong tay hắn có Trường Sinh Đan?

- Tên điên này đều đã tiến vào Sí Thiên giới còn không an phận, vậy mà lại cùng Nhân Gian Ngục đánh nhau.

- Các ngươi nói xem, nếu như Nhân Gian Ngục biết Khương Phàm ở đây, có thể phái sát thủ đuổi tới hay không.

- Đâu chỉ Nhân Gian Ngục, tất cả kẻ thù của hắn đều sẽ như sói ngửi được máu mà nhào tới.

Các đệ tử Tử Vi thánh địa đều tràn đầy phấn khởi đánh giá Khương Phàm, nghị luận vị nhân vật phong vân này.

Đường Minh Đạt theo ở phía sau, tâm tình khó chịu.

- Gia gia, rốt cuộc Thánh Chủ nghĩ thế nào, không sợ Khương Phàm có mục đích gì?

- Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu.

Đường Nguyên Cực biết kế hoạch của Thánh Chủ, xác thực rất khéo. Lập tức có thể chuyển dời lực chú ý của các phương đến trên thân Khương Phàm cùng Vô Hồi Thánh Chủ, còn có thể mượn tay các phương, hung hăng giáo huấn bọn hắn.

- Cần ta giáo huấn hắn một chút trước không? Hắn là Sinh Tử cảnh, không dám dùng linh lực linh tinh, hắn không phải đối thủ của ta.

- Qua mấy ngày nữa sẽ có người giáo huấn hắn.

Đường Nguyên Cực quay đầu nhắc nhở hắn:

- Nhịn đi, không nên gấp gáp. Ngươi đó, thiên phú rất mạnh, nhưng quá cảm xúc, có cơ hội nên học cùng Văn Thanh nhiều một chút.

- Ta ngược lại thật ra muốn ở bên cạnh Văn Thanh lâu thêm, nhưng nàng... Ngài có ý gì, là Văn Thanh mời hắn vào?

Sắc mặt Đường Minh Đạt lại lạnh hơn mấy phần, rốt cuộc Văn Thanh sư muội có ý gì, cố ý chọc giận ta sao?

Khương Phàm ở phía sau hỏi:

- Đường túc lão, Lãnh Văn Thanh cô nương ở nơi nào? Là trên ngọn núi lớn ở giữa kia à.

Đường Nguyên Cực lạnh lùng nói:

- Đối với người ngoài các ngươi mà nói, nơi đó là cấm địa của Tử Vi thánh địa.

Ánh mắt Đường Minh Đạt lăng lệ, còn dám tìm hiểu chỗ ở của Văn Thanh?

Không dứt sao?

Khương Phàm nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.

- Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi. Minh Đạt, đưa Khương trưởng lão đến khu tân khách, an bài đến chỗ Vô Hồi thánh địa nơi đó.

- Mời đi!

Đường Minh Đạt hừ một tiếng.

- Minh Đạt huynh, có thể mang ta đi dạo khắp nơi hay không?

- Tiến vào thánh địa liền phải tuân thủ quy củ.

- Nhưng ta ngưỡng mộ Tử Vi thánh địa đã lâu, khó có được tới một lần, cũng không thể...

- Ta nói, tuân thủ quy củ!

Đường Minh Đạt mang theo Khương Phàm đi đến ngọn núi lớn thứ năm.

Nơi này là nơi Tử Vi thánh địa tiếp đãi tân khách, sau khi trải qua hợp quy tắc, phân chia thành các khu vực khác nhau, các khu phân biệt tiếp đãi các thánh địa đến từ khác biệt.

- Thành thành thật thật đợi! Nếu như dám đi lung tung, lập tức đánh ngươi ra ngoài.

Đường Minh Đạt sau khi cảnh cáo Khương Phàm thì liền rời khỏi.

- Khương Phàm, tới đây...

Chu Thanh Thọ nhìn thấy Khương Phàm tiến đến, lập tức chào hỏi, nhưng Khương Phàm quay đầu liền chui vào rừng, biến mất không còn bóng dáng.

Chu Thanh Thọ cùng những người khác hai mặt nhìn nhau:

- Hắn đi đâu?

Khương Phàm nương tựa theo cảm ứng sơn hà, tránh khỏi trưởng lão đệ tử tuần sát các nơi, thẳng đến núi cao Trung Bộ.

Sau khi tìm tới một nơi không ai ẩn nấp, hắn ngồi xuống bắt đầu minh tưởng, cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, kích thích Lãnh Văn Thanh.

Lãnh Văn Thanh về tới chỗ ở của nàng, vừa mới bắt đầu cảm ngộ Thương Sinh Tạo Hóa đã lập tức liền nhận ra ba động kỳ diệu.

Lần này so với lần đầu tiên còn rõ ràng hơn, càng cường liệt hơn.

Giống như là ở gần đó.

Lãnh Văn Thanh rời khỏi sân nhỏ, lần theo cảm giác đi tới chân núi.

- Khương Phàm?

- Lãnh cô nương.

Khương Phàm đứng trong cánh rừng, mặt mỉm cười nhìn nữ tử thanh lãnh đi tới.

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Lãnh Văn Thanh hồ nghi đánh giá Khương Phàm, càng tin tưởng Khương Phàm có liên quan cùng loại ba động vi diệu kia.

- Ta ngưỡng mộ Tử Vi thánh địa đã lâu, khó có mới được tiến đến, nên đi nhìn bốn chỗ.

- Không ai nhắc nhở ngươi, không thể tùy ý đi lại, càng không thể tới gần ngọn núi này?

- Ta chỉ đi qua nơi này, tùy tiện nhìn, không nghĩ tới lại đụng phải Lãnh cô nương. Giữa chúng ta... Ha ha... Còn giống như rất có duyên phận.

- Là ngươi dẫn ta đi ra?

Ánh mắt Lãnh Văn Thanh dần dần lăng lệ, một lần thì có thể là trùng hợp, hai lần tuyệt đối là mưu kế.

Thế nhưng, sao Khương Phàm có thể khiến cho truyền thừa của nàng cảm ứng?

Nàng là đứa con được trời chọn trong miệng sứ giả tổ sơn, gánh vác sứ mệnh tôn quý.

Khương Phàm chỉ là một tên cuồng đồ ngang ngược càn rỡ, làm sao lại có liên quan với nàng.

- Thật sao?

Khương Phàm quanh co vài tiếng, nói:

- Ta chỉ cảm giác nơi này giống như có cái gì đó đang hấp dẫn ta.

- Cái gì hấp dẫn ngươi! Nói rõ ràng!

- Có thể là ta cảm giác sai, cáo từ.

- Dừng lại! Ta bảo ngươi nói rõ ràng, cảm giác gì.

- Chính là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như có... ừm... Nói như thế nào đây, giống như có khí vận dân chúng chiếm cứ ở chỗ này.

Sắc mặt Lãnh Văn Thanh sau mạng che mặt hơi đổi.

Hắn có thể cảm nhận được khí vận dân chúng?

Đây là có chuyện gì!

Chẳng lẽ... Lãnh Văn Thanh đột nhiên toát ra một ý nghĩ kỳ quái, đứa con của trời còn có thể có hai người sao?

Ta, cùng Khương Phàm?

Ta sao có thể cùng Khương Phàm!

- Lãnh cô nương, ngươi có loại cảm giác kỳ diệu đó sao?

Khương Phàm quan sát đến vẻ mặt Lãnh Văn Thanh, càng xác định nàng còn không có hiểu rõ Vĩnh Hằng Lục Đạo.

Xem ra tổ sơn muốn chờ sau khi người canh giữ cùng chư vị nhân vật cấp lão tổ tới toàn bộ, mới nói thẳng tất cả bí mật với nàng.

- Không có.

Lãnh Văn Thanh vẫn rất khó tiếp nhận.

Nàng tôn quý thanh ngạo, mỹ lệ như thế, sao có thể cùng loại người lỗ mãng này cùng nhau cảm nhận khí vận tạo hóa?

Chẳng phải là nói sau này hai người phải hợp tác lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau?

Nàng ngẫm lại lại có một sự mâu thuẫn không cách nào nói rõ, thậm chí là chán ghét.

- Kì lạ.

Khương Phàm lắc đầu, quay người muốn rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play