Tại ngày thứ hai khi Kiều Vô Hối đến Chiến quốc, sứ giả Nhân Gian Ngục đã đến.

- Khương Phàm trưởng lão, hân hạnh hân hạnh. Ta là Tang Hồng Nho của Nhân Gian Ngục, nhận lệnh đến đây bái phỏng, hy vọng có thể giải quyết một chút hiểu lầm giữa chúng ta.

Một nam tử trung niên sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn đi đến Hung Linh hầu phủ, khả năng nghiêm túc đã quen, sẽ không cười quá nhiều, sau khi lộ ra một nụ cười hư giả khó chịu liền khôi phục thái độ bình thường.

Trong tay hắn nắm một sợi xiềng xích, kéo lấy một tiểu nam hài y phục lam lũ.

Nam hài gầy gò, ánh mắt ảm đạm, giống như con rối không có linh hồn, bị dắt đi tới.

Tuy nhiên, trong y phục của hắn cất giấu Niết Bàn Thạch, Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được.

Khương Phàm chào một cái với Nạp Lan Thanh Cảnh ở bên cạnh, để hắn lưu ý tâm tư lão gia hỏa này.

- Ngươi gọi chuyện giữa chúng ta là hiểu lầm?

- Thật là một sự hiểu lầm. Lão bản của cửa hàng Thanh Bình trước kia đúng là trưởng lão của Nhân Gian Ngục, tuy nhiên sau khi phạm sai lầm, đã bị đánh ra ngoài.

- Tại sao hắn lại ở biệt viện của Thanh Ngục?

- Tình huống cụ thể ta không rõ lắm, đại khái ý thức được mình sẽ bị bắt lấy, cho nên muốn xin mời Mộ Dung Tĩnh trợ giúp. Tuy nhiên ta nghĩ Mộ Dung Tĩnh hẳn là không có đồng ý hắn, vấn đề nguyên tắc như thế này, Mộ Dung Tĩnh sẽ không phạm.

Tang Hồng Nho tùy tiện nói hai câu liền nhẹ nhõm thoát khỏi hiềm nghi, rũ sạch liên quan.

Khương Phàm nghe được thì lắc đầu, không hổ là người Nhân Gian Ngục phái tới đàm phán, miệng lưỡi xác thực cao minh.

Nạp Lan Thanh Cảnh mỉm cười, năng lực chơi xỏ lá của tên này so với Khương Phàm cũng không kém cạnh.

- Mặc dù là chuyện hiểu lầm, nhưng Nhân Gian Ngục vẫn nguyện ý đền bù cho Khương Phàm trưởng lão.

Tang Hồng Nho lấy ra một cái hộp gấm, bỏ vào trên mặt bàn.

- Đây là mười giọt Tẩy Tủy Dịch tinh khiết, là trân bảo có thể ngộ nhưng không thể cầu, từ trước đến nay đều là có tiền mà không mua được, có thể rèn luyện huyết mạch, cũng có thể dùng để luyện đan. Một chút tâm ý, xin hãy nhận lấy.

- Nói như vậy, chuyện U Mộng bị giết, cứ tính như vậy?

- U Mộng bị giết, đều là một mình tên họ Tề kia làm, nếu Khương Phàm trưởng lão bắt được hắn, cũng bắt được người của hắn, trực tiếp xử tử chẳng khác nào đã báo thù cho U Mộng cô nương.

- Ha ha, ta đợi nhiều ngày như vậy, các ngươi lại cho ta câu trả lời như thế? Các ngươi cảm thấy Khương Phàm ta không phân rõ được thật giả, hay cho rằng ta không dám khiêu chiến Nhân Gian Ngục?

- Khương Phàm trưởng lão hiểu lầm. Ngươi đang đợi đáp án, ta đại biểu cho Nhân Gian Ngục đưa đáp án.

Tang Hồng Nho không thay đổi sắc mặt, nhìn Khương Phàm, hắn tin tưởng sau khi Khương Phàm đang tra đến Nhân Gian Ngục làm khẳng định cũng đã hối hận.

Đồ sát Nhân Gian Ngục?

Khương Phàm không có lá gan lớn như vậy.

Cho nên, hắn cho một bậc thang, Khương Phàm thuận thế đi xuống, vẹn toàn đôi bên.

Tuy nhiên mục đích thật sự mà hắn tới đây vẫn là vì điều tra Niết Bàn Thạch. Hắn cũng chính là vị trưởng lão mà Tề trưởng lão liên tục mời kia.

Trước đó kỳ thật rất không nguyện ý, nhưng Tề trưởng lão bị bắt, cơ bản không có hy vọng còn sống. Hắn chỉ có thể đón lấy lời mời này, đến thay Tề trưởng lão làm thăm dò sau cùng.

Cũng may hắn có một hài tử phụ trách Niết Bàn Thạch, có thể dùng đến xò xét.

- Đây không phải là đáp án ta muốn. Ngươi trở về xin chỉ thị Nhân Gian Ngục, tất cả người liên quan, đều đưa đến nơi này cho ta, nếu không...

- Nếu không thì như thế nào? Khương Phàm trưởng lão, chúng ta đều là người thông minh, cũng không cần nói chuyện hồ đồ. Nhân Gian Ngục chúng ta không nguyện ý trở mặt cùng Sí Thiên giới, Sí Thiên giới càng sẽ không bởi vì ngươi, mà đắc tội Nhân Gian Ngục. Cho nên, chuyện đến đây là kết thúc, đối với người nào cũng đều tốt.

Ngôn ngữ Tang Hồng Nho dứt khoát, thái độ cường thế lại lạnh lẽo cứng rắn, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung chú ý thể hiện của Khương Phàm.

Khương Phàm cố ý trầm mặc, thoạt nhìn đang chăm chú cân nhắc, nhưng thật ra đang cho Nạp Lan Thanh Cảnh tranh thủ thời gian nhìn trộm tâm tư Táng Hồng Nho.

Một hồi sau, hắn mới nhìn về phía nam hài bên cạnh:

- Hắn là ai?

- Nô lệ ta vừa mua bên trên đường, thời gian vội vàng, còn không có để hắn học được quy củ. Xin thứ lỗi.

Tang Hồng Nho nói, dùng sức kéo xiềng xích một cái.

Nam hài nhi vội vàng không kịp chuẩn bị, lảo đảo mấy bước liền ngã ở trên mặt đất.

Tang Hồng Nho cao giọng răn dạy:

- Đồ hỗn trướng! Trước khi đến ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần? Nơi như thế này, khi đến liền phải xoay người cúi đầu.

Nam hài nhi kéo căng lấy bờ môi, ánh mắt quật cường, thế nhưng quá mệt mỏi, giãy dụa muốn đứng lên, cúi đầu, khom người xuống.

- Hỗn trướng! Xoay người cho ai!

Tang Hồng Nho nâng một chân đá vào cạnh eo nam hài.

Nam hài nhào vào trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, gian nan chống thân thể lên, lui đến sau lưng Tang Hồng Nho, cúi người cúi đầu xuống.

- Để Khương Phàm trưởng lão chê cười.

Tang Hồng Nho thản nhiên nói, tiếp tục lưu ý thể hiện của Khương Phàm.

Khương Phàm có một trực giác, đứa nhỏ này hẳn là truyền nhân hậu thế của thuộc cấp kiếp trước nào đó, nhưng nam hài tóc tai bù xù, thấy không rõ linh văn trên trán, không dễ phán đoán thân phận:

- Nếu là nô lệ, liền đưa ra bên ngoài.

- Khương Phàm trưởng lão có chỗ không biết, tính tình hắn cực kỳ ngang tàng, luôn muốn chạy trốn. Ta cũng bất đắc dĩ mới buộc lấy hắn.

Khương Phàm biết Tang Hồng Nho đang quan sát hắn, không tiện hỏi nhiều, nhịn xuống xúc động muốn cứu người, nói:

- Ta không có thù oán với Nhân Gian Ngục, ta cũng không nguyện ý dùng cách như vậy đối kháng cùng Nhân Gian Ngục. Nhưng, ta đã đồng ý với vị hôn thê của ta, sẽ thay nàng báo thù, lúc ấy ta cũng đã tuyên cáo Chiến quốc, muốn nợ máu phải trả bằng máu.

- Tề trưởng lão đã không phải người của Nhân Gian Ngục nữa, những gì hắn làm, đều không có liên quan gì tới Nhân Gian Ngục.

Tang Hồng Nho nhắc nhở Khương Phàm, nghe không rõ sao?

Chúng ta đang tìm cho ngươi một cái lối thoát! Miễn cho huyên náo lẫn nhau cũng sẽ khó khăn!

- Tề trưởng lão trước đó thuộc về một ngục nào trong thất ngục?

- Phụ trách săn giết, Hồng Ngục.

- Trở về phục mệnh Nhân Gian Ngục, ta muốn Ngục chủ Hồng Ngục đến đây tạ tội. Ta muốn một ngàn hai trăm sáu mươi bảy sát thủ lệ thuộc trực tiếp Hồng Ngục đến đây chịu chết. Nếu như làm được, việc này kết thúc như vậy, ta không truy cứu nữa. Nếu như các ngươi làm không được, Khương Phàm ta nhất định phải báo thù đến cùng. Đến lúc đó không chỉ là một cái Hồng Ngục, cũng không chỉ là một ngàn hai trăm sáu mươi bảy người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play