- Là ngươi, nữ tỳ của Ác Nhân Vương...

Tam hoàng tử muốn mở miệng, lại không phát ra được thanh âm nào.

Hắn nhận ra nữ tử này, chính là nữ tử làm bạn ở bên cạnh Ác Nhân Vương kia.

- Tam hoàng tử, đêm đã khuya, vì sao ngài lại ở đây?

Đôi môi nữ tử đỏ hồng, mỉm cười ở ư lộ ra hàm răng trắng tuyết như ngọc, lông mi thật dài lại cong, vô cùng song mê người, con ngươi mang theo mị hoặc để cho người ta khó mà kháng cự.

Nàng quá đẹp, đẹp đến câu hồn đoạt phách, giống như là yêu tinh dưới đêm trăng.

Nhưng, nơi nàng đi qua, tất cả thị vệ núp trong bóng tối đều đau đớn ngã xuống. Bọn hắn thể hiện đau đớn, thân thể vặn vẹo, cùng với tiếng răng rắc giòn vang, trong thân thể điên cuồng chui ra số lượng lớn chạc cây màu đen.

Da thịt khô quắt, xương cốt vỡ nát, rất nhanh liền biến thành chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng những mầm cây chui ra từ trong thân thể kia.

- Aaa...

Trưởng thị vệ tức giận, giống như nổi điên phóng tới nữ tử, nhưng hai chân lại bất chợt vỡ nát, đầu gối vặn vẹo, cành cây tráng kiện lan tràn đi ra, hắn sống sờ sờ bị định ở nơi đó, ngay sau đó, da tróc thịt bong, cốt nhục tách rời, bị chạc cây xé nát.

- Hô... Hô...

Ánh mắt Tam hoàng tử đầy hoảng sợ, lại không cử động được.

Hắn cảm giác trong thân thể có thứ gì đó đang điên cuồng sinh trưởng, nội tạng xương cốt đều đang vỡ vụn

Đau đớn của cái chết để hắn tuyệt vọng.

Nữ tử đi đến bên cạnh Tam hoàng tử, yêu mị cười yếu ớt:

- Tiểu nữ tử, An Minh Hề. Ta... Là... Ma tộc...

Răng rắc!

Chạc cây nhanh chóng lan tràn toàn thân Tam hoàng tử, xé rách toàn thân, phóng lên tận trời.

- Khanh khách... Khanh khách... Ha ha...

Tiếng cười yêu mị khiếp người của An Minh Hề quanh quẩn trong rừng rậm thâm thúy.

Tất cả chạc cây mọc ra từ trong những thân thể kia nhanh chóng bị chôn vùi, một lần nữa hóa thành bụi, gánh chịu lấy khí tức huyết nhục, khí tức linh hồn, không ngừng liên tục rót vào thân thể An Minh Hề.

Nàng… ăn… hai ba mươi sáu vị thị vệ hoàng thất!

Sau khi xử lý sạch Tam hoàng tử cùng bọn thị vệ, Kiều gia lập tức mở ra bình chướng bảo vệ.

Kiều Anh Tung và các lão tổ Kiều gia toàn thể xuất hiện, tự thân làm cho Kim Kiêu vệ đội triển khai phong tỏa.

Từ đỉnh núi năm ngàn mét đến chỗ cửa phủ dưới chân núi, tất cả vật sống toàn bộ đều tập kết, ngay cả con chó cũng đều không có buông tha, sau đó từng nhóm tiến vào vũ khí Không Gian của đám người Kiều Anh Tung.

Rất nhiều các tộc nhân Kiều gia đều không có hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền bị cất vào bọc hành lý.

Sau đó...

Trong vòng một giờ, ngọn núi cao năm ngàn mét của Kiều gia triệt để an tĩnh.

Bọn người Kiều Anh Tung mang theo vũ khí Không Gian tiến tới con đường dưới lòng đất, nhanh chóng di chuyển.

Kim Kiêu vệ đội dựa theo phân phó của Kiều Anh Tung, bố trí đại điện trên đỉnh núi đơn giản, chờ sau khi bọn người Khương Phàm trở về, cũng cùng rời khỏi.

Nửa đêm.

Khi hoàng thành dần dần lâm vào an tĩnh, Kiều gia lại nghênh đón thời khắc náo nhiệt nhất.

Nhân Hoàng, tộc lão hoàng thất, tộc trưởng các gia tộc cùng tộc đệ, các tộc lão của bọn hắn, còn có đại biểu các nơi tại phương bắc, toàn bộ đều mặc trang phục lộng lẫy, từ bốn phương tám hướng tề tụ trước cửa Kiều gia.

Đội hình hoành tráng chưa từng có!

Bởi vì đã là nửa đêm, cho nên không có bất kỳ một phương nào đến trễ.

- Đêm nay có luận võ, có thể sẽ rất đặc sắc.

Đông Hoàng Như Yên cùng Đông Hoàng Như Ảnh đều đi theo Đông Hoàng Thánh Kiệt đi đến Kiều gia.

- Khương Phàm hẳn là muốn hiện ra võ pháp tại đêm nay, mời tinh anh các phương luận bàn khiêu chiến.

Đông Hoàng Như Ảnh cũng có chút chờ mong, Khương Phàm tiến vào Thiên phẩm, thực lực hẳn là sẽ có biến đổi, cũng không biết võ pháp của hắn có theo được hay không.

Nếu như chỉ là linh văn tăng lên tới Thiên phẩm, võ pháp vẫn chỉ là thánh pháp, thực lực sẽ nhận ảnh hưởng rất lớn.

- Các phương không có an bài Thiên phẩm, hắn với ai đánh?

- Đại hoàng tử.

- Hắn muốn khiêu chiến Đại hoàng tử?

- Lấy tính cách Khương Phàm, đêm nay có khả năng sẽ khiêu chiến Đại hoàng tử. Nếu hắn lấy đan thuật chấn kinh thế nhân, cũng sẽ dùng võ pháp hiện ra tư thái.

Đông Hoàng Như Ảnh chỉ đưa ra suy đoán.

- Đại hoàng tử mấy năm này vội vàng xử lý sự vụ Cổ Hoa, cảnh giới xác thực không chút tăng lên, kẹt tại thất trọng thiên hơn ba năm. Tuy nhiên, linh văn của hắn, võ pháp hắn tu luyện, còn có lắng đọng tại thất trọng thiên, thực lực hẳn là mạnh hơn so với Khương Phàm.

- Chờ mong một chút đi, ta luôn cảm giác đêm nay Khương Phàm sẽ mang cho chúng ta vui mừng.

Đông Hoàng Như Ảnh theo phụ thân đến đến trước cửa phủ Kiều gia, lại phát hiện đại biểu các nơi đều tụ ở chỗ này, vậy mà không có đi vào bên trong.

- Xảy ra chuyện gì, Kiều gia không có sắp xếp người ra tiếp đãi sao?

Đông Hoàng Như Yên kỳ quái nhìn ra xa.

- Là lạ!

Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn qua ngịn núi nguy nga hùng vĩ phía trước, có một sự bất an mãnh liệt.

- Thật yên tĩnh.

Đông Hoàng Thánh Thương nói nhỏ, ánh mắt bén nhọn xuyên thấu qua bình chướng, quét mắt tới các nơi trên núi cao.

Đại biểu các nơi đều tụ ở phía trước, kỳ quái nghị luận.

- Người của Kiều gia đều ngủ rồi sao, làm sao lại không an bài người đến đón đợi.

- Không phải đã nói chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon sao?

- Đây là nghi thức đặc biệt gì sao?

Các phương đều không hiểu thấu, đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi đây, vậy mà lại không có ai tiếp đãi, thực sự quá thất lễ.

Nhân Hoàng đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt nhẹ nhõm đã bắt đầu âm trầm xuống. Đại hoàng tử nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.

Trong y phục của hắn đã đổi lại nhuyễn giáp, trong nhẫn không gian cũng mang tới vũ khí, bởi vì dự đoán Khương Phàm sẽ khiêu chiến hắn, kết quả tình cảnh trước mắt để hắn có một loại bất an mãnh liệt.

- Tam hoàng tử đâu?

Giọng Nhân Hoàng trầm thấp.

- Không thấy được.

Đại hoàng tử cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nếu bọn hắn đều đã đến, Tam đệ hẳn là nên xuất hiện mới đúng, mà nếu Kiều gia có vấn đề gì, Tam đệ cũng sẽ kịp thời tới bẩm báo.

- Ngọc Thạch Không Gian của Kiều Vạn Bình thì sao?

- Cũng không có phản ứng.

Vẻ mặt Đại hoàng tử càng nghiêm trọng.

Kiều gia an tĩnh quỷ dị như vậy, Kiều Vạn Bình hẳn là phải bóp nát Ngọc Thạch Không Gian để nhắc nhở, kết quả không phản ứng chút nào.

Chỉ có một khả năng, Kiều Vạn Bình đã bị khống chế.

- Đi mời Thánh Tổ xuất quan!

Nhân Hoàng đột nhiên nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Đại hoàng tử, các tộc lão hoàng thất, đều đại biến.

- Xin mời Thánh Tổ! Lập tức!

Nhân Hoàng giẫm lên thềm đá đi tới cửa phủ kiều gia.

Một vị tộc lão lập tức quay người rời khỏi, không có chạy mấy bước, khí lãng toàn thân đã cuồn cuộn, phóng lên tận trời, thẳng đến hoàng cung.

- Xảy ra chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play