- A!!
Khương Phàm vừa đưa Lý Dần vào thiết lao, bên trong liền truyền ra tiếng hét thê lương.
Hứa Đan hoảng sợ nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, cơ hồ là bò nhào tới trong góc.
- A, đừng tới đây! Đừng đụng vào ta!
- Khương Phàm, ngươi là tên súc sinh, ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi. Đều đừng tới đây, a a a, van cầu ngươi, đừng tới đây.
Hứa Đan gắt gao chen vào trong góc, sắc mặt tái nhợt, la to.
Từ sau khi rời khỏi trong bầy sói, nàng vẫn đang khẩn trương chờ đợi tin tức, mong mỏi được giải cứu.
Kết quả chờ lại chờ, từ đầu đến cuối không có nghe được giọng Khương Phàm, càng không có chờ đợi được tộc nhân Kim Thành. Giống như bị thế nhân quên lãng.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xông vào thiết lao, nàng trước tiên liền nghĩ đến những gì Khương Phàm đã nói trước đó.
Nếu như hắn chết liền sẽ ném thanh đồng tiểu tháp vào hư không. Sau đó, sẽ có hơn sáu trăm tên nam tử đến Hầu hạ nàng.
- Không được qua đây, van cầu ngươi. Khương Phàm, ngươi là tên súc sinh, ngươi chết không yên lành.
Hứa Đan hỏng mất, gắt gao nắm lấy cổ áo, kêu khóc thét lên.
Lý Dần thể hiện vô cùng quái dị, khoa trương đến mức như thế sao?
Chẳng lẽ, sư phụ đã... ừm... Như vậy nàng?
- Im miệng! Ta còn chưa có chết!
Giọng Khương Phàm truyền vào lồng giam.
- Khương Phàm?
Hứa Đan khẽ giật mình.
- Hắn là đồ đệ của ta, có chuyện nói cho ngươi. Nếu như ngươi đồng ý, ta thả ngươi rời khỏi.
- Thả ta về Chí Tôn Kim Thành?
Hứa Đan sau khi xác định được là Khương Phàm rốt cuộc cũng thở phào, nhưng tiếp đó lại tuyệt vọng.
Tên điên này lại còn không chết? Mấy ngàn con Tử Lân Cự Lang vây công, lại có thể còn sống?
- Ngươi tạm thời trở về không được.
Giọng Khương Phàm quanh quẩn trong thiết lao.
- Ngươi đã nói ta chỉ cần phối hợp với ngươi, ngươi sẽ cùng Chí Tôn Kim Thành đàm phán, ngươi lừa gạt, ngươi sẽ bị báo ứng.
- Chuyện đàm phán, sau này hãy nói. Chúng ta bây giờ đang ở U Minh Địa Ngục.
- Ngươi lừa gạt sao.
- Mục đích thực sự của ta khi tiến Luân Hồi bí cảnh đúng là giả chết, sau đó xông vào U Minh Địa Ngục.
- Ngu xuẩn! Luân Hồi bí cảnh chính là kết nối với Cửu U thâm không, không phải U Minh Địa Ngục, trước khi ngươi gạt người ta, có thể làm rõ ràng tình huống trước hay không?
- Ta có thứ đặc biệt, có thể xuyên thấu Sinh Tử Lưỡng Giới. Bây giờ bhúng ta chính là đang ở U Minh Địa Ngục, chờ sau khi ngươi ra ngoài liền biết.
- Hừ!!
Hứa Đan không tin chuyện ma quỷ của Khương Phàm.
- Lý Dần, giao cho ngươi.
- Sư phụ yên tâm.
- Sư phụ??
Hứa Đan kinh ngạc nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt, tên điên này còn thu đồ đệ.
Vật họp theo loài, đây nhất định cũng không phải là thứ tốt gì.
- Ta cho ngươi thời gian một nén nhang, có thể thỏa đàm thì bàn bạc, bàn bạc không ổn, ta hạ dược.
Khương Phàm vừa dứt lời, thân thể Hứa Đan hơi run rẩy, theo bản năng nắm chặt cổ áo.
Lý Dần ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Hứa Đan cô nương, hân hạnh.
- Ngươi muốn làm gì?
Hứa Đan dùng sức cuộn mình vào trong góc.
Sau một nén nhang, được Lý Dần giải thích, cuối cùng Hứa Đan cũng tiếp nhận thỉnh cầu.
Lý Dần chưa hề nói chuyện liên quan tới nô bộc, chỉ nói là đến Sinh Tử cảnh liền có thể tự động giải trừ.
Hứa Đan cũng không phải thật tin tưởng Lý Dần, mà chỉ là nàng đã rơi xuống trong tay bọn họ, thật sự không còn cách nào khác cả.
Bây giờ nàng chỉ có một ý nghĩ, sống sót.
Miễn là còn sống, hết thảy đều có thể.
Khương Phàm tự mình cho hai người chủ trì khế ước ký kết, hài lòng thả ra bọn hắn.
- Nơi này thật sự là U Minh Địa Ngục?
Hứa Đan rời khỏi lồng giam, nhịn không được mà rùng mình một cái.
Nơi này so với trong lồng giam còn muốn âm lãnh hơn.
Thạch điện rách nát, âm khí âm u, lại còn có một cái thây khô, trên đầu còn mọc dài một cái cây.
Trong bóng tối phía ngoài quanh quẩn ríu rít tiếng khóc lóc, tiếng nói nhỏ, phảng phất thật có vong hồn đang phiêu đãng, để cho người ta rùng mình.
- Tìm đủ dược liệu ta cần, chúng ta liền rời khỏi.
Khương Phàm phóng Yêu Đồng từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Chúng ta còn có thể rời khỏi Địa Ngục?
Hứa Đan kỳ quái nhìn Yêu Đồng, hài tử này là ai?
Trên đầu lại không có tóc.
- Ta có biện pháp.
- Khương Phàm, rốt cuộc ngươi đã đến đây thế nào?
Hứa Đan vẫn còn có chút khó có thể tin.
Địa Ngục, đó là nơi người chết tới.
Khương Phàm làm sao có thể hoàn hảo không chút tổn hại gì mà xông đến nơi này.
A? Chờ một chút!
Khương Phàm khí tức làm sao lại là lạ.
- Cảnh giới của ta đã phế đi.
Khương Phàm nói thẳng.
- Phế đi? Ông trời mở mắt sao!
Hứa Đan tinh thần đại chấn, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.
- Muốn giết chết ta sao?
- Cảnh giới ngươi đã phế đi, cảnh giới đồ đệ của ngươi vừa tới Linh Nguyên đỉnh phong.
Tâm tư Hứa Đan lập tức sinh động.
- Muốn giết chết ta, vậy thì nên tranh thủ thời gian ra tay, đừng chậm trễ.
Khương Phàm thuận miệng nói câu, ngồi xếp bằng ở chỗ kia bắt đầu tu luyện.
Lý Dần không để ý đến Hứa Đan, đi đến biên giới thạch điện, cảnh giác hoàn cảnh âm trầm đen kịt bên ngoài.
Yêu Đồng đi lòng vòng quanh thây khô, hiếu kỳ dò xét linh quả phía trên, lưu ý những sợi xiềng xích đen kịt kia.
Thật lâu, ánh mắt của hắn thuận thây khô nhìn về xuống dưới mặt đất.
Khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, sau đó lại như không có xảy ra chuyện gì rồi rời khỏi.
Hứa Đan nhìn chằm chằm Khương Phàm xem đi xem lại, vẫn nhịn được xúc động.
Rất có thể là tên điên này đang thử thăm dò nàng, chẳng may không đánh chết, kết quả của nàng chỉ sợ càng muốn thảm, mà là nơi này thật sự là U Minh Địa Ngục sao?
- Các ngươi ai đến bên ngoài xem.
Lý Dần ngưng tụ linh lực đến hai mắt, đáy mắt nổi lên tinh mang màu vàng, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.
Bầu trời đen kịt giống như tấm màn đen che trời, so với thế giới bên ngoài cảm giác còn cao hơn rất nhiều, phảng phất cao không thấy điểm cuối cùng.
Mây đen cuồn cuộn, sát khí tràn ngập, hiện ra huyết quang yêu dị.
Đại địa hoang vu, vô biên vô ngần, khắp nơi đều có thể thấy được quái thạch, khe rãnh, còn có thạch lĩnh gập ghềnh.
Minh hoa (hoa địa ngục) tà ác đang nở rộ trong hoang dã, huyết thủy tinh hồng tùy ý chảy ngang.