- Điểm thứ hai, có thể Khương Phàm muốn dùng tử vong kích thích Đại Tự Tại điện trừng phạt Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ, càng quan trọng hơn là, đốc xúc bọn hắn chấp hành Bất Tử Thiên Bia.

Đông Hoàng Như Yên suy nghĩ sinh động khó có được, nói xong còn kiêu ngạo giương đầu lên.

Đông Hoàng Như Ảnh cho muội muội ánh mắt tán thưởng, lúc này ngược lại là rất linh động.

- Quả thật có chút đạo lý, nhưng nơi đó chung quy vẫn U Minh Địa Ngục, lấy cảnh giới Linh Hồn cảnh của hắn, mặc kệ là làm chuẩn bị gì, cũng sẽ là cửu tử nhất sinh(*). Nếu như không về được, hắn khả năng chính là đã chết thật rồi.

(*) Chín phần chết một phần sống.

- Hành vi của hắn có thể sử dụng lẽ thường đến phỏng đoán à.

Đông Hoàng Như Yên cười cười, lại không cười ra ngoài.

Khương Phàm làm việc tàn nhẫn, cùng thực lực quỷ dị đã để nàng sinh ra e ngại, mà bây giờ vì mấy cái mục đích, cũng dám chịu chết tới U Minh, đây là hành vi điên cuồng cỡ nào, thiên hạ lại có mấy người có thể làm được.

Nếu như làm kẻ địch cùng người như vậy, chỉ sợ ban đêm đều phải mở to mắt mà đi ngủ.

- Như Yên, muội ôm lấy khối Huyền Hoàng Thạch này.

Đông Hoàng Như Ảnh đưa khối Huyền Hoàng Thạch to lớn khác kia đến trước mặt Đông Hoàng Như Yên, so với nguyên nhân Khương Phàm chết, điều bây giờ khiến cho nàng càng quan tâm hơn là thứ trong này.

- Làm gì?

- Thử nghiệm cảm ngộ giao lưu, nhìn có có chuyện đặc biệt gì phát sinh hay không.

- Chuyện đặc biệt?

Đông Hoàng Như Yên ôm lấy Huyền Hoàng Thạch, cẩn thận cảm ngộ năng lượng nồng đậm.

Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận quan sát muội muội, kết quả chờ lại chờ, muội muội mở mắt ra, một mặt mê mang nhìn nàng.

- Cái gì đều không có phát sinh?

Trên mặt Đông Hoàng Như Ảnh không có biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng cũng đã có phán đoán.

Bên trong tất cả Huyền Hoàng Thạch từ trên trời giáng xuống hẳn là chỉ có viên lớn nhất kia cất giấu truyền thừa.

Không, cái này không thuộc về truyền thừa, mà là pháp chỉ ông trời hạ xuống, từ bên trong ức(*) vạn sinh linh chọn lấy nàng.

(*) Theo Trung Quốc, 1 Ức = 100.000.000

Vạn Cổ Thiên Thu!

Trên đời lại còn có thể có lực lượng khủng bố như vậy!

Nếu như chân chính luyện thành, nàng có thể tiếp dẫn uy lực Thượng Cổ, uy lực Thái Cổ, thậm chí uy lực Viễn Cổ Hồng Hoang từ trong dòng sông lịch sử mênh mông, còn có thể ngưng tụ lại khí tức thiên thu, chỉnh đốn thiên địa, trấn áp tai nạn.

Nếu như chân chính luyện thành, nàng sẽ có cơ hội đứng sừng sững trên đỉnh thế giới, quan sát chúng sinh.

Xa xa, hoang dã còn đắm chìm bên trong giết chóc, đều vì cướp đoạt Huyền Hoàng Thạch mà giết đến đỏ cả mắt.

Đám Yêu thú Đại La sơn đều cùng Chí Tôn Kim Thành phát sinh xung đột.

Đồ Uyên không để ý đến Huyền Hoàng Thạch, mà là nhanh chóng rời khỏi, sốt ruột chạy tới Vô Hồi thánh địa báo cáo tình huống.

- Đại sư huynh, đừng có gấp! Chờ ta một chút, đừng nóng vội! Khương Phàm hắn không chết!

Cho đến lúc này Hàn Ngạo mới mở miệng.

- Cái gì??

- Khương Phàm thật không chết! Chí ít tạm thời là không chết!

- Có ý gì?

- Khương Phàm có một thứ gọi là Sinh Tử Ngâm, là lấy từ Nguyệt Hoa Thiên Bảo, lúc ấy ta cũng ở đó. Thứ kia có thể kéo người ta vào U Minh Địa Ngục, sau đó lại phóng xuất.

Đồ Uyên gắt gao tiếp cận Hàn Ngạo, lông mày càng nhăn càng chặt:

- Ngươi xác định?

Bọn người Lâm Nam đều trừng to mắt, có thứ đồ như thế này sao, có thể kéo người tới U Minh Địa Ngục?

Cái này tương đương với vượt qua hai thế giới.

- Ta đương nhiên xác định.

Hàn Ngạo rất khẳng định, nói.

- Chết tiệt, vì sao ngươi không nói sớm.

Đồ Uyên giơ lên bàn tay suýt chút nữa vung qua, bọn người Lâm Nam đều nổi giận.

- Nếu ta nói sớm, các ngươi sẽ liền không ra ngoài.

Hàn Ngạo ngượng ngùng cười cười.

- Ngươi...

- Đại sư huynh đừng kích động, ta cũng đột nhiên mới nghĩ đến.

- Hắn đi Địa Ngục làm gì?

Trái tim đang treo cao của bọn người Đồ Uyên rốt cuộc cũng buông xuống hơn phân nửa, Khương Phàm quả nhiên là có tính toán, chỉ là... Địa Ngục?? Loại nơi kia có thể tùy tiện đi sao?

Mà phương thức tính toán này quá hỗn đản, ngay cả bọn hắn cũng đều bị mơ mơ màng màng.

- Tìm kích thích chứ sao. Người chơi chán, đi gây tai họa với quỷ.

- Ngươi là bị ai ảnh hưởng, càng ngày càng không đứng đắn!

Đồ Uyên nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn quát tháo, lúc nào rồi, còn nói đùa.

Lâm Nam lắc đầu, còn có thể là ai, Tiêu Phượng Ngô chứ ai.

Những sư huynh khác truy vấn:

- U Minh Địa Ngục là nơi muốn đến thì có thể đến, muốn về thì có thể về sao?

Hàn Ngạo nói:

- Dựa theo những gì Nguyệt Hoa Thiên Bảo nói, có thể đi ra hay không, lại đi ra từ đâu, đi ra lúc nào, cũng đều có biến cố rất lớn.

- Nói cách khác, Khương Phàm có thể trở về hay không, toàn bộ đều phải nhờ vận khí?

- Có thể nói như vậy.

- Vì sao lúc đó ngươi không ngăn cản hắn? Hắn mang theo thứ nguy hiểm trong người như vậy, tại sao ngươi không báo cáo với thánh địa?

- Nếu ta có thể ngăn cản hắn, hắn cũng không phải là Khương Phàm. Đại sư huynh, không nên trách ta, ta thật không nghĩ tới hắn sẽ chủ động dùng thứ này.

Hàn Ngạo nghĩ rằng Sinh Tử Ngâm là thứ để Khương Phàm ở trước mắt một ít việc sống chết dùng để cược mệnh, không nghĩ tới tên điên kia lại lần nữa đổi mới nhận biết của hắn, lấy thứ cược mệnh làm đồ chơi, sau một trận mừng rỡ, chạy thẳng đến U Minh đi gây tai họa cho quỷ, để lại Chí Tôn Kim Thành luống cuống tay chân nghĩ là đã gây họa.

Hàn Ngạo bây giờ đối với sự điên cuồng của Khương Phàm càng chết lặng, tương lai coi như Khương Phàm ôm trở về tới một nữ quỷ từ Địa Ngục, hắn cũng đều không kinh ngạc nổi.

- Vì sao hắn muốn đi U Minh Địa Ngục? Cũng bởi vì muốn kích thích Chí Tôn Kim Thành sao? Đơn giản là hồ nháo! Hắn không biết mình mang theo Đại Hoang Ấn sao, nếu như không về được...

Đồ Uyên vội vã rời khỏi, nhất định phải báo cáo chuyện này với sư tôn cùng Thánh Chủ.

Hàn Ngạo đuổi theo:

- Đại sư huynh, chúng ta ngàn vạn lần phải phối hợp tốt.

- Phối hợp cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play