Chân Minh Châu rốt cuộc cũng sắp nghênh đón nhóm khách “bình thường” đầu tiên.
Cô cảm động đến phát khóc, homestay của cô cuối cùng cũng có thể kiếm tiền. Nhưng nghĩ lại một chút homestay của cô trang hoàng mất đến 300 vạn, thật khiến người khác đau lòng mà. Tính đi tính lại thì cô cảm thấy môn toán của mình chắc do giáo viên thể dục dạy. Bất quá chỉ cần có khách là được rồi.
Homestay Xuân Sơn của Chân Minh Châu phòng được thiết kế cùng một kiểu, tổng cộng có 28 phòng. Nếu tính luôn bữa sáng thì một phòng giá 166 tệ. Theo lời Triệu Xuân Mai thì bọn họ sẽ bao cả homestay, cô sẽ chuẩn bị luôn cả ba bữa ăn. Mặc dù bọn họ không có quá nhiều yêu cầu nhưng vẫn muốn có thịt cá, bốn món mặn một món canh. Sau khi hai bên thương lượng thì Chân Minh Châu thu 300 tệ một phòng bao cả ba bữa ăn.
Như vậy một tuần chính là 58800 tệ, Chân Minh Châu bỏ đi số lẻ chỉ thu 55000 tệ.
Không phải Chân Minh Châu sốt ruột mà Triệu Xuân Mai kiên trì muốn đưa trước tiền thuê cho cô. Theo lời dì ấy thì nhà Chân Minh Châu không có trồng trọt, ăn uống đều phải bỏ tiền mua, vì thế bà không thể để một cô gái nhỏ bỏ tiền ra trước được.
Mà bản thân cô cũng lo lắng mình bận rộn nhiều việc lại quên mất việc tiền nong. Vì thế nhận tiền trước cô cũng bớt lo lắng hơn.
Chân Minh Châu: Cảm động muốn khóc! Đột nhiên lại trở nên phú quý!
Mặc dù Chân Minh Châu không phải chưa từng trúng số được số tiền lớn, nhưng cảm giác kiếm tiền nhờ lao động và tình cờ trúng thưởng số tiền lớn không giống nhau. Hơn nữa cô cũng muốn biết cảm giác khi tiếp đón những vị khách “bình thường” là như thế nào.
Khách của Triệu Xuân Mai buổi chiều sẽ đến, một số người sẽ đến lúc giữa đêm. Vì thế Chân Minh Châu trước hết nhanh chóng chuẩn bị các loại thịt, rau xanh. Những loại này cô đều mua trực tiếp tại nhà người dân trong thôn. Rau cải trong thôn giá cả vừa phải chăng lại rất tươi mới, hương vị không kém so với các loại rau hữu cơ được bán trong thành phố.
Thịt lợn thì không cần phải nói, mỗi tháng chú Trương đều giết một con lợn, hầu hết mọi người trong thôn đều sẽ đến mua.
Chân Minh Châu vội vàng đi vào trong thôn đặt mua các thứ, sau đó lại bàn bạc với Dì Ba bán rau cải đến homestay giúp đỡ cô vài ngày. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa thì cô quyết định đi thăm Tiểu Thạch Đầu.
Tuy nhiên, Chân Minh Châu còn chưa đi đến nhà Triệu Xuân Mai liền thấy Triệu Xuân Mai dẫn Tiểu Thạch Đầu đi ra cổng lớn của ủy ban thôn.
Chân Minh Châu trợn tròn mắt: “!!!” Buổi sáng cậu nhóc đầu trọc này còn mặc quần áo cũ của cô, vậy mà chỉ mới nửa ngày không gặp lại thay đổi đến vậy. Cậu nhóc đang mặc trên người một chiếc áo khoác có mũ màu lam, quần nhung kẻ sọc màu cà phê mang một đôi giày thể thao cùng màu trông rất thời trang.
Nếu không phải vẫn là thân hình gầy gò kia thì chính cô cũng nghĩ mình nhận sai người.
Chân Minh Châu lập tức vẫy tay: “Tiểu Thạch Đầu.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy Chân Minh Châu kích động chạy đến: “Chị ơi.”
Chân Minh Châu: “Chị đây.”
Cô bước lên mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu nhóc: “Bé ngoan, em thế nào rồi?”
Miệng nhỏ cậu nhóc cong lên lộ ra lúm đồng tiền, vừa nhìn liền biết rất vui vẻ, nhanh nhảu lên tiếng: “Em có quần áo mới, giữa trưa được ăn nhiều cơm, hơn nữa còn có một con thỏ lớn rất đáng yêu.”
Nghe cậu nói chuyện Chân Minh Châu liền biết chú thỏ trong miệng cậu hẳn là thú bông.
Chân Minh Châu khoa trương phối hợp với cậu: “Oa thật tốt nha.”
Tiểu Thạch Đầu vuốt đầu trọc nhỏ của mình, lúm đồng tiền ngày càng sâu hơn. Chân Minh Châu nghĩ nếu cậu nhóc có thêm một chút thịt thì lúm đồng tiền sẽ càng hiện rõ hơn.
Chân Minh Châu hỏi cậu: “Em đứng đây làm gì vậy?”
Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng đáp: “Dì mang em đến chờ một chú.”
Chân Minh Châu nghi hoặc: “Chú nào vậy?”
Giọng nói ôn hoà của Triệu Xuân Mai vang lên: “Là bác sĩ dì tìm đến kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Thạch Đầu.”
Chân Minh Châu cười gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng xe. Theo âm thanh cô liền quay đầu lại thì sửng sốt, sau đó lại híp híp mắt.
Lúc này xe cũng dừng lại, người trên xe bước xuống không khéo lại là người cô quen biết. Hôm qua cô vừa mới gặp người này mà.
Chân Minh Châu nở nụ cười tươi, nói: “Vậy mà lại là giáo sư Vu.”
Vu Thanh Hàn cũng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền cười nói: “Thật là trùng hợp, xem ra cô sắp phải mời tôi ăn lẩu rồi.”
Triệu Xuân Mai cảm thấy nghi hoặc: “Hai người quen biết nhau?”
Vu Thanh Hàn: “Chúng tôi biết nhau ở trường đại học.”
Triệu Xuân Mai bừng tỉnh, gật đầu: “Đúng rồi. Cậu hiện là giáo sư giảng dạy ở đại học mà Tiểu Minh Châu theo học. Hai người quen biết nhau cũng tốt, như vậy nếu ở chung cũng không quá ngượng ngùng. Tôi đã sắp xếp cho các cậu ở homestay của Tiểu Minh Châu.”
Khóe miệng Vu Thanh Hàn cong cong, tự lẩm bẩm một câu: “Thật trùng hợp.”
Thế nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại đặt sự chú ý lên người của Tiểu Thạch Đầu, anh khom lưng nhìn cậu nhóc nói: “Nhóc con, chú là người xấu.”
Tiểu Thạch Đầu: “……” Khuôn mặt nhỏ của cậu căng cứng. Tuy rằng chú ấy nói mình là người xấu nhưng cậu lại không cảm giác được sự ác ý.
Vu Thanh Hàn nở nụ cười: “Đi thôi, để tôi kiểm tra cho cậu bé.”
Chân Minh Châu do dự một chút cũng đi theo. Vu Thanh Hàn nhìn cô không nói gì.
Anh không đến ủy ban thôn mà trực tiếp đi đến dãy nhà sau ủy ban thôn. Chân Minh Châu cũng mặc kệ điều đó mặt dày đi theo. Dù sao Tiểu Thạch Đầu cũng do cô dẫn đến, nên cô vẫn có điểm không an tâm.
Vu Thanh Hàn vào nhà thay áo blouse trắng, sau đó lấy ra một chiếc hộp rồi nói: “Tôi sẽ lấy máu và tiêm bốn loại vắc-xin. Còn sáu loại khác không thể tiêm cùng lúc, sau ba tháng tôi sẽ lại tiêm ngừa cho cậu bé.”
Sau đó lại dặn dò: “Tiếp đến là chuẩn bị xét nghiệm máu và nước tiểu.”
“Được.” Chân Minh Châu đứng nép ở cửa lắng nghe, khi nghe được câu trả lời liền phát hiện Trương Vũ đang đứng một bên ghi chép. Câu “Được” kia là anh ấy nói.
Trương Vũ đến đây từ lúc nào? Cẩn thận nhớ lại thì hình như vừa nãy là anh ấy lái xe chở giáo sư Vu đến đây.
Lúc này Vu Thanh Hàn đã lấy kim tiêm ra, Tiểu Thạch Đầu ngây thơ nhìn chú mặc áo trắng trước mặt, bé còn chưa biết “lòng người hiểm ác”.
Vu Thanh Hàn cúi cầu nhìn cậu nhóc, xoa xoa đầu trọc nhỏ nói: “Nếu đau có thể khóc.”
Tiểu Thạch Đầu không hiểu, cậu không dễ khóc vì những đứa nhỏ thích khóc sẽ không được người khác yêu thích. Lúc cậu còn ở nhà chưa bao giờ khóc.
Cậu lắc đầu nói: “Sẽ không khóc đâu ạ.”
Vu Thanh Hàn nhẹ giọng “Ồ” một tiếng, nhìn cậu nhóc nói: “Chú không tin.”
Khi vừa ghim kim tiêm xuống thì một tiếng khóc như tiếng giết lợn vang lên: “Oa oa oa.”
Chân Minh Châu lập tức che kín đôi mắt, vẫn còn cảm thấy bất an liền bịt cả hai tai lại. Quả nhiên bác sĩ là đáng sợ nhất, thật sự rất đáng sợ.
Chân Minh Châu phảng phất nhớ đến lúc còn nhỏ, đứng ngồi không yên liền nhanh chân chạy trốn ra bên ngoài.
“Oa oa oa!!!” Tiếng khóc của Tiểu Thạch Đầu vang vọng. Chân Minh Châu chôn chân ở trong sân không dám đi vào, cô sợ bác sĩ quả nhiên là không sai mà. Thật sự quá hung dữ.
Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng ngừng khóc. Đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc Chân Minh Châu mới bỏ hai tay bịt lỗ tai ra, cẩn thận thăm dò liền bắt gặp ánh mắt của Vu Thanh Hàn.
Ôi mẹ ơi, Chân Minh Châu liền lập tức nhắm mắt lại. Vu Thanh Hàn nhẹ giọng bật cười, Chân Minh Châu đứng ngoài cửa không nghe thấy, nhưng Triệu Xuân Mai lại lên tiếng khiển trách: “Cậu vậy mà còn cười được? Thật không biết cảm thông với người khác.”
Bà ôm Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ người cậu, nói: “Đừng khóc, không cần sợ, kiểm tra sức khỏe và tiêm vắc-xin phòng bệnh con mới không dễ dàng mắc bệnh, dì sẽ không hại con.”
Tiểu Thạch Đầu nghẹn ngào, đầu chôn trong bả vai của Triệu Xuân Mai, nói: “Con không khóc.”
Vu Thanh Hàn: “Tôi không ở đây cậu nhóc liền nín khóc. Tôi đi nghĩ ngơi trước, khi nào lão Thẩm đến?”
“Khoảng năm giờ sau.”
Vu Thanh Hàn gật đầu: “Vậy tôi sẽ nghỉ ngơi khoảng năm giờ, năm giờ sau họp mặt.”
Anh đóng chiếc hộp y tế rồi đi ra cửa. Anh gọi: “Chân Minh Châu.”
Chân Minh Châu ngẩng đầu: “…… Sao vậy?”
Đại ma vương, anh muốn gì?
Vu Thanh Hàn: “Tôi muốn đến homestay nghỉ ngơi.”
Chân Minh Châu: “Hả? Vậy chúng ta đi thôi.”
Trước khi đi cô nói: “Chờ tôi một chút.” Sau đó chạy nhanh vào phòng, cô xoa cánh tay của Tiểu Thạch Đầu: “Không đau, thổi thổi một chút liền không đau nữa.”
Tiểu Thạch Đầu rơm rớm nước mắt, rưng rưng gật đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn Chân Minh Châu, nói: “Chị phải cẩn thận nha.” Chú ấy thật sự là người xấu.
Chân Minh Châu nghiêm túc đáp: “…… Chị biết rồi.”
Triệu Xuân Mai nhìn hai người đều xem Vu Thanh Hàn như đại ma vương nhịn không được bật cười: “Giáo sư Vu là người tốt, chỉ là ít nói.”
Chân Minh Châu: “…… Cháu đã biết.” Người này luôn có những trò đùa không hề hài hước.
Lúc cô đến đây không có lái xe nhưng cô cũng không ngại mượn xe trong thôn đi về.
Lên xe Vu Thanh Hàn liền hỏi: “Cậu nhóc là do cô nhặt được.”
Chân Minh Châu: “Đúng vậy.”
Cô giẫm chân ga, quay sang liếc nhìn Vu Thanh Hàn rồi nghiêm nghị nói: “Giáo sư thắt dây an toàn vào.”
Rất nhanh xe đã lên núi, Vu Thanh Hàn cảm thán: “Không nghĩ hôm qua vừa nhắc đến hôm nay lại có cơ hội đến đây.”
Chân Minh Châu: “Không nghĩ đến giáo sư là bạn của dì Triệu.” Dù có ngốc cô cũng phải phản ứng lại.
Sau đó cô cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Phản ứng của dì Triệu và giáo sư Vu đối với sự xuất hiện của Tiểu Thạch Đầu quá bình thường.
Nói như thế nào nhỉ? Bọn họ đều không thấy có gì ngoài ý muốn khi có người xuyên qua. Chuyện này là như thế nào vậy?
Cùng lúc này Vu Thanh Hàn đột nhiên mở miệng: “Cô biết cậu bé là người cổ đại?”
Chân Minh Châu hốt hoảng đạp thắng xe!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT