Trước cửa là một đầu củ cải mặc trang phục cổ đại. Cả hai nhìn nhau đều toát lên vẻ hoảng sợ.
Nhóc con thân hình ốm yếu hai tay ôm lấy bản thân hoảng sợ hét lên: “Ngươi, ngươi đừng lại đây.”
Nhưng có lẽ do nhịn đói nhịn khát đã lâu nên giọng nói cậu nhóc khàn khàn, âm thanh nói chuyện như mèo con. Cậu tự cho là mình đã nói rất lớn nhưng người khác lại nghe như tiếng mèo kêu.
Chân Minh Châu cúi đầu đánh giá cậu nhóc. Là một nhóc con thân hình nhỏ bé, thoạt nhìn khoảng hai ba tuổi, cả người gầy trơ xương như que củi.
Chân Minh Châu chưa từng gặp qua đứa bé nào đáng thương như vậy, trong lòng có chút chua xót. Cô ngồi xổm xuống song song với cậu rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng nhóc đã gõ cửa nhà chị.”
Cậu nhóc rụt hai bả vai cố gắng thu người lại, thân hình bé nhỏ run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Em trú mưa.”
Chân Minh Châu thở dài một tiếng: “Vậy em vào nhà đi, nơi này của chị có thức ăn.”
Trời mưa càng nặng hạt, lại thấy quần áo trên người cậu nhóc mỏng manh nên Chân Minh Châu liền nói: “Quần áo của em cũng đã ướt hết rồi không còn mặc được nữa.”
Cậu nhóc mê mang nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, cậu tuy nhỏ nhưng vẫn cẩn thận quan sát bên trong, nhìn qua liền cảm thấy hoa mắt vì nơi này trông giống như tiên cảnh.
Cậu nhóc lẩm bẩm: “Mình đã chết rồi sao. Chỉ có như vậy mới có thể đi vào tiên cảnh gặp được tiên nữ tỷ tỷ.”
Chân Minh Châu bất đắc dĩ nói: “Không phải, nhóc vẫn còn sống, mau theo chị đi vào nhà.”
Cô nhìn ra cậu nhóc vẫn còn sợ hãi nên cũng không dắt tay cậu, ngược lại cô vừa nhìn mình rồi chỉ chỉ cậu nhóc, chủ động nói: “Nếu chị muốn làm gì nhóc thì chỉ cần một tay là có thể xách nhóc lên rồi.”
Cậu nhóc mấp máy miệng nhỏ, nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người bọn họ liền hít sâu một hơi, bước đôi chân nhỏ vào cửa.
Chân Minh Châu duỗi tay lướt qua cậu nhóc khoá cửa lại rồi lên tiếng: “Nhóc đi theo chị.”
Âm thanh khoá cửa dọa cậu nhảy dựng lên nhưng lại không trốn mà run rẩy đi theo phía sau Chân Minh Châu. Cậu nghĩ dù chị ấy không phải yêu quái thì cậu cũng không thể chạy thoát. Cậu vừa sợ hãi, vừa đói lại vừa khát thật là mệt mỏi mà.
Cậu nhóc bước từng bước nhỏ theo sau Chân Minh Châu đi vào nhà chính. Trời âm u nên Chân Minh Châu tiện tay bật đèn, ánh đèn sáng lên khiến cậu nhóc sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi xuống ôm chầm lấy đầu.
Mà lúc này Chân Minh Châu cũng hô lên một tiếng “Tiêu rồi” sau đó vội vàng chạy về phía nhà bếp nhanh chóng tắt bếp. Chỉ một chút nữa thôi thì tiểu long bao của cô đi đời rồi, cũng may là không sao.
Sau khi tắt bếp Chân Minh Châu mới nhớ đến nhóc con vẫn còn ở ngoài phòng khác liền vội chạy ra.
Lúc này, nhóc con run rẩy yếu ớt nói: “Yêu quái xin đừng ăn tôi, tôi không có thịt nên ăn không ngon đâu ạ.”
Chân Minh Châu ngồi xổm xuống cũng không chạm vào cậu mà nhẹ giọng nói: “Mở mắt ra nhìn chị xem.”
Thế nhưng cậu nhóc vẫn chôn đầu trong cánh tay không dám ngẩng lên nhìn cô. Chân Minh Châu bất đắc dĩ đành tiếp tục nói: “Chị không phải thần tiên cũng không phải yêu quái, chị cũng là người bình thường và hiện nhóc đang ở nhà của chị.”
Thấy hai tai cậu nhóc cử động Chân Minh Châu lại nói: “Bên ngoài trời mưa nên chị tạm thời giữ nhóc ở lại” Sau đó cô suy nghĩ rồi hỏi thêm: “Nhóc biết nhà mình ở đâu không?”
Cậu nhóc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trông như một chú rùa đen nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu. Cậu nhìn Chân Minh Châu nhỏ giọng nói: “Em ở Mãnh Hổ Lĩnh.”
Chân Minh Châu thầm nghĩ quả đúng là như vậy, cô vươn tay kéo cậu nhóc đứng dậy. Nếu Lý Quế Hoa không có bao nhiêu cân nặng thì cậu nhóc này đúng là nhẹ như bông.
Chân Minh Châu để cậu nhóc ngồi trên ghế rồi nói: “Nhóc ngồi yên ở đây nhé.” Cô không rõ cách chung sống với trẻ nhỏ, thời đại học khi tìm việc làm thêm cũng không nghĩ đến làm gia sư nên đừng trông mong cô có dỗ dành trẻ con. Dù vậy cậu nhóc vẫn rất nghe lời ngồi yên không dám cử động.
Chân Minh Châu lại theo thói quen rót cho cậu một cốc nước đường đỏ: “Uống đi, để chị đi nấu cho nhóc một bát cháo.”
Tuy rằng cô đã làm xong tiểu long bao nhưng không định cho cậu nhóc ăn, vì dù sao dạ dày của người lớn và trẻ nhỏ cũng không giống nhau.
Cậu nhóc chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cốc nước trước mặt, hít hít mũi nói: “Là đường.”
Chân Minh Châu nhướng mày: “Nhóc còn chưa uống làm sao biết là đường?”
Cậu nhóc liền gật đầu thật mạnh: “Em gửi được, rất thơm.”
Cậu thật sự không nhịn được sự hấp dẫn của cốc nước đường đỏ liền cúi đầu uống một ngụm, đôi mắt sáng lên: “Thật ngọt nha.” Sau đó cậu liền uống từng ngụm một.
Chân Minh Châu thấy vậy vội vàng nói: “Cẩn thận một chút, uống chậm thôi cũng không ai giành với nhóc.”
Nhóc con nghe thấy Chân Minh Châu nói vậy liền uống chậm lại, vẻ mặt lấy lòng nhìn cô mỉm cười. Chân Minh Châu thầm nghĩ: Thật ngoan nha.
Mặc dù cậu nhóc thân hình gầy gò chỉ có da bọc xương nhìn như dân chạy nạn, không có vẻ bụ bẫm đáng yêu. Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khiến Chân Minh Châu nhịn không được cảm thán: “Thật là nghe lời.”
Cô nhìn cậu nhóc một lát rồi nói: “Ngồi đây uống nước, đừng đi lung tung. Giờ chị đi nấu cháo cho nhóc.”
Nhóc con ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng.
Sau khi đặt nồi cháo lên bếp, Chân Minh Châu quay lại phòng khách trông thấy cậu nhóc vẫn rất nghe lời ngồi yên trên ghế, hai mắt chỉ hướng về phía trước không dám nhìn lung tung.
Chân Minh Châu ngồi đối diện cậu rồi hỏi: “Bạn nhỏ, nhóc tên là gì?”
“Nhũ danh của em là Tiểu Thạch Đầu.” Cậu nhóc hai tay nắm chặt ly nước trả lời.
Chân Minh Châu liền hỏi lại: “Thì là nhóc gọi là Tiểu Thạch Đầu. Vậy tên thật là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Thạch Đầu gục đầu xuống, hốc mắt đỏ lên nhỏ giọng nói: “Không có tên thật, khi em vẫn chưa được đặt tên thì cha em đã qua đời.” Nhóc hít hít mũi rồi đếm ngón tay nói tiếp: “Em năm nay năm tuổi.”
Chân Minh Châu: “……Năm tuổi?” Dù cô chưa có con hay nuôi qua trẻ nhỏ nhưng vẫn biết được vóc dáng nhỏ bé như Tiểu Thạch Đầu chỉ tầm ba tuổi. Cậu nhóc này bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng mà.
Chân Minh Châu nghi ngờ Tiểu Thạch Đầu có thể đến cùng thời đại với Lý Quế Hoa.
“Vậy một đứa nhỏ như nhóc vì sao lại một mình đi đến Mãnh Hổ Lĩnh?”
Vừa nhắc đến việc này hốc mắt Tiểu Thạch Đầu liền đỏ lên, cố không để nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Cha mẹ em đã mất, vì thế gia gia nãi nãi cùng nhị thúc và nhị thẩm muốn bán em vào cung làm thái giám. Tam thúc bí mật đưa em chạy trốn rồi dặn dò chỉ cần hướng theo Mãnh Hổ Lĩnh mà đi có thể tìm được đường sống.”
“Chết tiệt thật” Chân Minh Châu nhịn không được chửi tục một tiếng, đây có còn là con người không? Người một nhà lại nhẫn tâm bán đứa nhỏ vào cung làm thái giám, đây mà là con người sao? Nếu thích tiểu thái giám như vậy sao không tự bán mình đi?
Thêm nữa không phải Chân Minh Châu đa nghi, mà là việc giúp một đứa nhỏ chạy trốn như vậy cũng không hợp lý, lại còn bảo nó hướng về Mãnh Hổ Lĩnh. Thông qua Lý Quế Hoa cô biết được chỉ thật sự bế tắc nếu không sẽ không ai đi vào Mãnh Hổ Lĩnh. Bởi vì nơi này không chỉ núi non hiểm trở mà còn có hổ.
Cô nhịn xuống tâm trạng muốn chửi thề, hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy thôn của nhóc gọi là gì?”
Tiểu Thạch Đầu liền đáp: “Gọi là Thôn Đại Thạch”
Chân Minh Châu thầm nghĩ không phải đến từ Đại vương truân nhi của Lý Quế Hoa. Sau đó cô lại hỏi tiếp: “Vậy nhóc ở Mãnh Hổ Lĩnh mấy ngày rồi?”
Tiểu Thạch Đầu đếm đếm ngón tay: “Hai ba ngày rồi ạ.”
Rồi cậu lại nói tiếp: “Em tìm được một hốc cây nhỏ mà trẻ con có thể trốn được. Nơi đó có nhiều rau dại nên có thể ăn” Cậu lại cao hứng nói tiếp: “Em không đói. Chỉ là hôm qua trời mưa sét đánh trúng hốc cây em đang trú ẩn nên em phải đi tìm chỗ khác để trú.”
Chân Minh Châu cảm thấy kinh hãi liền vội nói: “Trời mưa giông gió không được trốn dưới tàng cây.” Nhóc con này trốn dưới tàng cây mà không bị sét đánh trúng đều nhờ ông trời phù hộ.
Chân Minh Châu vốn dĩ muốn giải thích vì sao không được trú mưa dưới tàng cây nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài. Tính ra số lần cô thở dài trong hai ngày qua còn nhiều hơn số lần cô thở dài trong năm trước.
Chân Minh Châu lên tiếng: “Chúng ta ăn cơm trước.”
Nấu cháo rất nhanh, Chân Minh Châu múc cho Tiểu Thạch Đầu một bát cháo lại cho thêm nửa muỗng đường: “Hôm nay nhóc tạm ăn cái này đi. Chờ vài ngày nữa khi dạ dày đã thích ứng thì chị sẽ làm tiểu long bao cho nhóc.”
Tiểu Thạch Đầu gật đầu, sau đó cậu nhìn cháo trắng liền thắc mắc: “Đây là món gì vậy?”
Cậu thế nhưng không biết gạo, cúi đầu húp một ngụm thì hai mắt liền sáng rực nói: “Chị ơi ăn thật ngon.” Nói xong cậu liền ăn nhanh hơn.
Chân Minh Châu lên tiếng nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi.”
Cô xoa xoa đôi mắt nghĩ đến tình huống hiện tại. Tạm thời không thể để đứa nhỏ này trở về, cậu nhóc chỉ mới năm tuổi nếu tiếp tục một mình sinh sống ở Mãnh Hổ Lĩnh chính là đẩy cậu đi vào đường chết.
Chân Minh Châu cảm thấy khó xử. Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc nói đến chuyện này, đành tính sau vậy.
Thấy Tiểu Thạch Đầu đã ăn xong Chân Minh Châu lại nói: “Đi thôi, chị dẫn nhóc đi tắm rửa thay quần áo.”
Hôm nay mưa không lớn nên quần áo của Tiểu Thạch Đầu không bị ướt. Cậu nhóc từ trên ghế trượt xuống chạy nhanh theo sau Chân Minh Châu. Chân Minh Châu vươn tay ra, Tiểu Thạch Đầu nhìn cô rồi trịnh trọng đặt tay mình vào tay cô.
Chân Minh Châu dẫn cậu đến chỗ Lý Quế Hoa trú lại đêm qua. Sau đó cô giúp cậu tắm rửa, người cậu không khác gì cục than hơn nữa trên tóc còn có rận. Chân Minh Châu nhìn thấy liền có cảm giác da đầu tê dại.
Cũng may nhà cô kinh doanh homestay nên rất chú trọng đến vấn đề vệ sinh. Vì thế nhà cô có sẵn đồ bảo hộ dùng mỗi khi cô tiến hành vệ sinh khử trùng homestay, cái này vừa đúng lúc có thể dùng đến. Cô thay đồ bảo hộ rồi dùng tông đơ đẩy hết tóc của Tiểu Thạch Đầu, chẳng mấy chốc cậu nhóc đã thành đầu trọc.
Chân Minh Châu nhìn cậu nhóc trước mắt nói: “Đầu của nhóc thoạt nhìn khá lớn nha.”
Giọng nói Tiểu Thạch Đầu vang lên mang theo vài phần hoảng hốt: “Thật sạch, thật thơm.”
Chân Minh Châu liền nói: “Đương nhiên là sạch sẽ. Đây là lần đầu tiên chị tắm rửa cho bé trai đó.” Vì tắm rửa cho nhóc con này mà cô đã trả giá quá nhiều mà.
Chân Minh Châu bỏ tóc đã cắt vào túi đựng rác, sau đó cho Tiểu Thạch Đầu mặc quần áo của cô thời tiểu học rồi mặc thêm một chiếc áo ngủ vào.
Ba cô thường không vứt quần áo cũ mà có thói quen tích trữ. Trước kia cô cảm thấy việc làm này của ba Chân là không cần thiết, nhưng bây giờ lại thấy đúng là gừng càng già càng cay, vậy mà thật sự cần dùng đến.
Chân Minh Châu đặt cậu nhóc lên giường rồi nói: “Đêm nay nhóc ngủ ở đây, mai chị sẽ đến gọi nhóc.”
Tiểu Thạch Đầu được mặc quần áo mềm mại còn có chăn bông ấm áp. Dù đột nhiên đầu không còn tóc nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đã đi đến tiên cảnh. Đối với cậu nhà của Chân Minh Châu chính là thế giới thần tiên.
Lúc Chân Minh Châu đi đến cửa thì giọng nói mềm mại của Tiểu Thạch Đầu vang lên: “Chị thật sự là người tốt.”
Chân Minh Châu nhoẻn miệng cười nói: “Chị cho em trú lại thì là người tốt sao?”
Tiểu Thạch Đầu liền dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Không có người xấu nào lại san sẻ thức ăn cho con nhà người khác, hơn nữa chị còn giúp em tắm rửa.”
Lời này khiến lòng Chân Minh Châu cảm thấy chua xót, mấp máy môi nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cậu nhóc không hiểu lời cô nói nhưng vẫn học theo rất nghiêm túc: “Ngủ ngon.”
Chân Minh Châu ra ngoài mở cửa sổ liền cảm nhận được sự mát mẻ. Mặc dù trời mưa gió nhưng cô không cảm thấy lạnh lắm, chỉ thấy bản thân càng thêm thanh tĩnh. Hơn nữa ngay sau đó cô đã lập tức ra quyết định, nếu Tiểu Thạch Đầu không có nơi để đi thì cô sẽ lưu cậu ở lại đây một thời gian.
Một là cô có thể đưa cậu đến đồn cảnh sát, cậu còn nhỏ lại gầy gò trông như trẻ con bị đi lạc trong núi. Như vậy cô có thể thuận lợi lấy được thân phận cho cậu. Dù cậu nói một số câu kỳ lạ thì cô cũng không quá lo lắng. Vì cậu quá nhỏ nên nói chuyện chưa chắc mọi người đã tin.
Hơn nữa nếu cậu thật sự nói những chuyện kỳ quái không biết chừng sẽ bị xem như người có vấn đề về thần kinh nên bị người nhà vứt bỏ. Tuy Chân Minh Châu không muốn cậu mang tiếng là người bệnh tâm thần nhưng vẫn hy vọng cậu có thể lưu lại đây. Bởi vì tình huống của cậu nhóc này không giống với Lý Quế Hoa.
Mặt khác chính là tìm bộ phận liên quan để thú nhận về việc “xuyên qua.” Nhưng vấn đề này đặc biệt phiền toái, nhất là cô đi đâu để tìm được người đáng tin cậy để thổ lộ chuyện này. Lúc này cô thật ghen tỵ với những người có vấn đề cần được giải quyết là có thể liên hệ với người phụ trách bên trên.
Chân Minh Châu không dám tùy tiện tìm người nói chuyện, vì cô không biết người đó như thế nào? Nếu làm hại những người xuyên qua thì làm sao?
Cô thở dài. Thật không biết bản thân có thể tìm được ai để được giúp đỡ đây!
Đang suy nghĩ về việc của Tiểu Thạch Đầu thì Chân Minh Châu lại nhớ đến Lý Quế Hoa, không biết bây giờ chị ấy như thế nào?
Mà lúc này Lý Quế Hoa đang lê thân thể nặng nề về nhà. Mưa gió không quá lớn, dù đồ vật trên người không nhẹ nhưng nàng ấy lại tràn đầy sức lực vì đây đều là những thứ cứu mạng gia đình nàng.
Nhà của Lý Quế Hoa ở bìa thôn, khi vừa đi đến cửa nhà liền nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng ho dữ dội và tiếng khóc kìm nén của bọn nhỏ liền đi nhanh hơn, vừa vào nhà vừa nói: “Đương gia, ta đã trở về……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT