Một bàn cao lương mỹ vị được bày ra trước mắt, Nhất Tiểu Yến vui vẻ cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ăn được một nửa, nàng bỗng dưng nhớ ra gì đó, ngước lên hỏi: "Hoàng thượng, Phong Thần đâu?"

Nhã công công đáp: "Nhị hoàng tử có vẻ rất hứng thú nên Hoàng thượng đã ban Phong Thần đại nhân cho ngài ấy rồi."

"Ban?" Nhất Tiểu Yến há hốc mồm, cơm suýt nữa thì rơi xuống dưới bàn.

"Đúng vậy, ban." Nhã công công cười.

Nhất Tiểu Yến nhìn sang Âu Dương Kỳ Thiên đang ngồi phê duyệt tấu chương, không khỏi có chút khó hiểu.

Với tính cách của tên Hoàng đế ấu trĩ này, khi thấy nàng với Phong Thần gần gũi nhau chắc chắn sẽ nổi đóa lên mà giết quách Phong Thần đi chứ? Tại sao lại tha chết dễ vậy?

Nhã công công thấy nàng khó hiểu liền nói: "Vì Hoàng thượng biết Phong Thần rất quan trọng với người."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy có chút cảm kích, không ngờ tên Hoàng đế ấu trĩ này lại suy nghĩ cho nàng như vậy.

Nàng đưa tay gắp mấy miếng thịt vào bát rồi bê tới trước mặt Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng thượng hoàng thượng, ngài nói a đi."

Âu Dương Kỳ Thiên nghĩ tới lúc trước nàng cũng đút cho tên mặc xiêm y đỏ kia ăn, trong lòng cực kì khó chịu, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nàng liền không do dự há miệng.

Nhất Tiểu Yến thấy vậy liền vui vẻ đút cho hắn ăn, tay kia không cẩn thận làm đổ canh trong bát, tấu chương Âu Dương Kỳ Thiên đang viết ướt một mảng.

Nhã công công thấy vậy liền thét lên.

Nhất Tiểu Yến bị giật mình cũng thét lên theo.

Nhã công công vội lao tới dùng áo bào lau đi, còn dùng miệng thổi phù phù.

Âu Dương Kỳ Thiên lại làm như không có gì, kéo Nhất Tiểu Yến ra bàn ăn: "Không cần quan tâm, ông ấy có thể tự xử lí được."

Nhất Tiểu Yến trong lòng cực kì áy náy, đống tấu chương đó chắc hẳn quan trọng lắm.

----
Nhất Tiểu Yến lại trở về cuộc sống ngày thường, từ sáng tới tối chỉ có một công việc đó là quét dọn.

Niềm vui lớn nhất của nàng là đợi Tiểu Duật Hành đi tuần qua.

Đương nhiên chuyện cạnh tranh công bằng với Băng Thanh, nàng nhớ rất là rõ, nên lần nào Triển Duật Hành tới nàng cũng vội vàng chạy đến, Băng Thanh hỏi y câu nào nàng chắn ngang câu đó, hoàn toàn không để cho Triển Duật Hành có cơ hội trả lời.

Trước tính cách có phần hơi trẻ con của Nhất Tiểu Yến, Triển Duật Hành đương nhiên không thể uốn nắn được, chỉ đành bất lực nhìn hai nữ nhân đấu đá nhau.

---

Độc của Vân Nhung Quốc sư đã tiêu tán gần hết, da dẻ vì thế đã hồng hào lên không ít, ngũ giác cũng dần được khôi phục lại.

Đối với điều này, cả Vân Nhung lẫn Bạch Tử Dạ đều rất cảm kích, Âu Dương Kỳ Thiên mặc dù không nói nhưng trong lòng cũng thầm tán thưởng nàng.

Nhất Tiểu Yến đang quét sân thì thấy bóng áo trắng và áo đỏ phía xa, nàng nheo mắt nhìn kĩ, thì ra là Bạch Tử Dạ đang dìu Vân Nhung đi dạo, bên cạnh là Phong Thần.

Thấy Vân Nhung bước đi vững vàng, Nhất Tiểu Yến cũng mừng thay, vứt chổi thi triển kinh công lao tới.
"Chào buổi sáng Quốc sư huynh! Chào buổi sáng Bạch Huynh, chào buổi sáng Phong Thần!"

Phong Thần thấy nàng liền cười rất rạng rỡ.

Vân Nhung khóe môi cũng cong lên: "Cảm giác được đi lại thật tốt, đa tạ Tiểu Yến cô nương, ơn nghĩa này của cô nương, ta nhất định sẽ báo đáp."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền xua tay: "Báo đáp gì chứ? Đều là người quen cả, huynh không cần phải khách sáo như vậy, dù sao thì Bạch huynh trước giờ cũng giúp đỡ ta rất nhiều."

Bạch Tử Dạ que phẩy chiếc quạt trên tay: "Sau này nàng có chuyện gì cứ đến tìm ta, đừng khách sáo."

Nhất Tiểu Yến cười haha ôm quyền: "Đa tạ Bạch huynh."

Bạch Tử Dạ quay sang nhìn Vân Nhung, nở một nụ cười rất đỗi mềm mại.

Nhất Tiểu Yến bỗng nổi hứng trêu chọc, chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ hỏi: "Bạch huynh, Vân nhung huynh, rốt cuộc thì hai người có mối quan hệ gì vậy, ta đây thấy hai người thật sự rất là thân thiết à nhaa!"

Vân Nhung nghe vậy đôi tai liền đỏ lựng, đầu hơi cúi, Bạch Tử Dạ cũng xấu hổ gãi gãi đầu, ấp ấp úng úng: "Thì là...quan hệ như thế đó."

Nhất Tiểu Yến chớp mắt liên hồi: "Quan hệ như thế đó là quan hệ như thế nào??"

Vân Nhung xấu hổ tới mức cúi thấp đầu.
Bạch Tử Dạ thấy Vân Nhung vậy mặt liền trở nên nghiêm túc, gập quạt cái "phạch": "Tiểu Yến Tử, đừng trêu ghẹo Tiểu Nhung Nhung nhà ta nữa đi."

Nhất Tiểu Yến nghe thế liền bĩu môi, đùa một câu: "Chưa rước người ta về nhà đã bênh vực người ta như vậy rồi, không sợ sau này lấy về Quốc sư huynh sẽ ngồi lên đầu huynh à??"

Bạch Tử Dạ nghe vậy mắt liền nheo lại, cúi xuống nhìn Vân Nhung, khóe môi cũng nhướng lên cao: "Người ta nói rằng đội vợ lên đầu trường sinh bất tử mà, chỉ cần Tiểu Nhung Nhung muốn ngồi, ta liền dể huynh ấy ngồi."

Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền há hốc mồm, trong lòng không khỏi cảm thán, còn có một chút ghen tỵ.

Nàng quay sang nhìn Vân Nhung, mặc dù huynh ấy không nói gì, nhưng nàng biết trong lòng huynh ấy chắc hạnh phúc vạn phần, vì đôi tay thon dài của Vân Nhung huynh đang siết chặt tay Bạch Tử Dạ.

Nhất Tiểu Yến bỗng nở một nụ cười xấu xa: "Vân Nhung huynh siết tay chặt vậy không sợ Bạch huynh sẽ đau tay sao?"

Vân Nhung nghe xong như bị điện giật, dựt phắt tay ra khỏi tay Bạch Tử Dạ, xấu hổ tới mức đầu bốc khói.
Nhất Tiểu Yến thấy vậy cười ha hả.

Không ngờ da mặt Quốc sư huynh lại mỏng như vậy.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play