Âu Dương Kỳ Thiên với Triển Duật Hành đánh không phân thắng bại, ngồi lâu tới mức mông Nhất Tiểu Yến tê hết lại.

Đùaaa!! Một ván của Tiểu Duật Hành với tên Hoàng đế ấu trĩ kia cũng quá là lâu đi?

Lại ngước mắt nhìn ra ngoài, trời cũng đã xâm xẩm tối, Nhất Tiểu Yến không khỏi cảm thấy đói bụng.

Nàng bắt đầu nghĩ tới đủ món ăn đầy màu sắc, lại quay đầu nhìn hai người đang đánh cờ, không khỏi khâm phục.

Ngồi lâu như vậy mà không thấy ê mông, hai người cũng quá đáng sợ đi?

Nhất Tiểu Yến không chỉ mông mà cả người đều đau khắp, xương lưng gồng tới mức sắp gãy cả ra rồi!!

Vị hoàng đế nào đó thấy nàng nhăn mặt nhăn mũi liền buồn cười, trong lòng có chút không đành, thu cờ lại bảo: "Trẫm thấy thời gian không còn sớm nữa, cũng tới giờ dùng thiện rồi, ván cờ nãy, nên để mai rồi tiếp tục."

Nhất Tiểu Yến nghe vậy mặt mày liền nở hoa, hi hi ha ha đứng dậy.

Bạch Tử Dạ chợt nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng: "Chậm đã." nói rồi liền mở quạt cái phạch: "Trời cũng đã tối, nữ nhân không nên đi một mình, họa đâu có điều gì đó xấu xảy ra, nhị hoàng tử ta há chẳng phải người có tội?"

Nhất Tiểu Yến khóe môi giật giật, đầu óc ngươi có vấn đề à? Cung nữ bình thường cũng đi một mình về một mình buổi tối suốt đấy thôi, điều gì xấu là điều gì mới được? Ai sẽ thèm bắt cóc những cung nữ nhỏ bé không thân không phận cơ chứ? Mà có bắt cóc hay xảy ra điều gì xấu thì liên quan cái vẹo gì nhị hoàng tử ngươi??

Băng Thanh không khỏi thán phục, nhị hoàng tử lại có thể nghĩ ra cái lí do còn vô lí hơn lí do của ân công nữa, không biết tiếp theo có kịch hay gì đây.

Bạch Tử Dạ lại tiếp: "Nhất là nữ tử xinh đẹp như cung nữ Băng Thanh đây, vẫn là nên có người hộ tống về thì hơn."

Nhất Tiểu Yến nghi hoặc.

Băng Thanh bị nhắc tên bỗng giật mình.

Bạch Tử Dạ nhếch khóe môi: "Chi bằng Triển tướng quân đưa nàng ấy.."

Chưa kịp nói xong, Nhất Tiểu Yến đã hét lên: "Không được!!"

Mọi người liền đổ xô ánh mắt về phía nàng.

Âu Dương Kỳ Thiên nhướn mày, tên nhóc này lại tính làm gì vậy.

Bạch Tử Dạ không thèm nghe, giả bộ ngáp: "Cứ như vậy đi, Triển tướng quân mau đưa Băng Thanh về, mọi người cũng mau về nghỉ ngơi đi."

Băng Thanh nghe vậy liền nở hoa trong lòng, đây là một cơ hội tốt đối với nàng.

Nhất Tiểu Yến đầu đầy hắc tuyến nhìn Bạch Tử Dạ, hắn ta đây rõ ràng là đang gắn ghép Tiểu Duật Hành với Băng Thanh mà!! Hắn thừa biết nàng thầm thích Tiểu Duật Hành, vậy mà lại có thể đưa ra đề nghị như vậy, thật đúng là chọc cho nàng tức chết!

"À." Bạch Tử Dạ đưa mắt nhìn Nhất Tiểu Yến: "Cung nữ Nhất Tiểu Yến theo ta."

Nhất Tiểu Yến hậm hực, rất không đành lòng nhìn Triển Duật Hành đưa Băng Thanh về.

Lý Hạ Vân biết nàng thích Triển tướng quân nên nói nhỏ: "Tiểu Yến, đằng nào cũng tiện đường về nên ta sẽ đi theo Triển tướng quân và Băng Thanh luôn, ngươi yên tâm nhé."

Nhất Tiểu Yến nghe vậy mắt liền sáng rực, gật đầu liên tục, dơ ngón tay cái với Lý Hạ Vân đang chạy tới chỗ Triển Duật Hành cùng Băng Thanh.

Có Lý Hạ Vân ở đấy, thì khỏi phải lo nữa rồi!
Bạch Tử Dạ thấy vậy liền dùng quạt gõ vào đầu nàng: "Còn không mau đi?"

Nhất Tiểu Yến gân trán giật giật: "Đi thì đi! Ngươi có cần đánh ta như vậy không??"

Bạch Tử Dạ thu tay lại, nói: "Tới giờ dùng thiện rồi."

Nhất Tiểu Yến nghe tới cơm mắt liền sáng rực, vội vàng theo sau Âu Dương Kỳ Thiên và Bạch Tử Dạ.

---

Nàng nhíu mày, càng đi càng cảm thấy không đúng.

Đây rõ ràng là đường về Dưỡng Tâm điện mà? Đừng nói với nàng là tới điện của tên hoàng đế ấu trĩ đó dùng cơm nhé?

Quả đúng là nghĩ tới việc gì nhiều thì việc đó sẽ thành sự thật, Nhất Tiểu Yến một tay cầm đũa một tay cầm bát đang ngồi chung bàn với Âu Dương Kỳ Thiên và Bạch Tử Dạ.

Âu Dương Kỳ Thiên thấy nàng không đụng đũa liền liếc mắt sang Bạch Tử Dạ, không hổ là anh em ruột, Bạch Tử Dạ rất nhanh đã hiểu ý, ngước lên hỏi: "Sao vậy Tiểu Yến Tử? Đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng?"

Nhất Tiểu Yến khóe môi giật giật, đặt bát và đũa xuống: "Không hiểu sao ta cứ có cảm giác bất an."

"Bất an á?" Bạch Tử Dạ cười ha ha, đừng nói là nàng lo cung nữ tên Băng Thanh kia sẽ ăn sạch sẽ Triển Tướng quân nhé?
Âu Dương Kỳ Thiên đặt đũa xuống bàn, đưa mắt nhìn ra cửa.

Đám thị vệ bên ngoài lớn giọng thông báo: "Hoàng hậu nương nương giá đáo!"

Tiếp theo đó là một loạt cung nữ cùng cất giọng: "Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Bạch Tử Dạ liếc nhìn sang Nhất Tiểu Yến đang hồn phiêu phách tán, không khỏi cảm thán, người đời nói quả không sai, giác quan thứ sáu của nữ tử thật sự rất nhạy.

Lại nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Bạch Tử Dạ không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Ayya, phen này khó rồi đây...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play