Nhất Tiểu Yến vừa thở phào, Âu Dương Kỳ Thiên liền đi tới, đưa tay lên chạm vào trán nàng.
Nàng giật mình, mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ được phóng đại trước mắt.

"Đỡ sốt rồi." Âu Dương Kỳ Thiên nói rồi hạ tay xuống, hắn ngồi xuống giường: "Có muốn ăn gì không?"

Nhất Tiểu Yến vừa nghe liền gật đầu như giã tỏi, mắt sáng ngời.

Đồ ăn của Hoàng thượng chắc chắn không phải đồ bình thường!

Nàng tự cảm thấy bản thân có số thật đỏ aa! Lại có thể thưởng thức đồ ăn của vua chúa.

Âu Dương Kỳ Thiên ra hiệu cho Nhã công công, chẳng lâu sau cung nữ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn cao lương mỹ vị.
Nào là chim sâm hầm, vịt bát vị, xương hổ, vi cá, yến sào, ngoài ra còn có nhiều món được chế biến từ gà, vịt, ngan, lợn, cá và rau củ.

Nhất Tiểu Yến vừa nhìn nước miếng đã chảy ròng ròng, hoàn toàn không để ý tới Âu Dương Kỳ Thiên, trực tiếp cầm đũa.

Hắn không những không trách tội nàng, ngược lại còn gắp cho nàng những món ở xa.

Nhất Tiểu Yến ăn tới thập phần vui vẻ.

Không ngờ đồ ăn của Hoàng thượng lại ngon như vậy!

Đang ăn, đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó, chớp chớp mắt, cũng không hỏi nhiều lí do vì sao mình lại ở đây, căn bản là nàng có nhớ một chút về chuyện đã xảy ra, đập đồ ngắt hoa ở Dưỡng Tâm Điện là trọng tội, chắc chắn phải chém đầu, vì bảo vệ cái mạng nhỏ này, nàng đành làm lơ vậy.

Nàng ngước lên nhìn Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng Thượng, chuyện nô tì ở Dưỡng Tâm Điện, người có thể giữ bí mật không?"

Âu Dương Kỳ Thiên biết nàng sợ phiền phức nên gật đầu.

Nhất Tiểu Yến thấy vậy liền an tâm ăn tiếp, nhưng chưa đầy nửa giây sau, nàng đã đeo lên một bộ mặt nịnh nọt, gắp tới tấp đồ ăn vào bát Âu Dương Kỳ Thiên.

Hắn hơi nhíu mày nhìn chiếc bát chất đầy đồ ăn.

Nhất Tiểu Yến cười hì hì: "Hoàng Thượng, thật sự cảm ơn người, không những không vứt bỏ nô tì lúc bị bệnh, còn đem nô tì trở về chăm sóc cẩn thận, ơn nghĩa này nô tì có lấy thân báo đáp cũng báo đáp không hết."

Âu Dương Kỳ Thiên nghe vậy liền hạ đũa, nhẹ nhàng đem khăn lau miệng, từ tốn nói: "Trẫm đồng ý."

"Hả?" Nhất Tiểu Yến nhất thời không hiểu được ý tứ của Hoàng thượng.

Âu Dương Kỳ Thiên nhấc mắt phượng, miệng khẽ mở mà phun châu nhả ngọc: "Trẫm đồng ý cho ngươi lấy thân báo đáp."

----
Nhất Tiểu Yến vừa trở về cung Cảnh Nhân liền đem chổi đi quét dọn, cả một buổi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn khiến Lý Hạ Vân khó hiểu.

Nàng quét đi quét lại cũng phải tới 5 lần, Lý Hạ Vân thấy vậy hốt hoảng, vội chạy tới lay nàng: "Nhất Tiểu Yến, ngươi sao vậy!?"

Nhất Tiểu Yến bị lay hồi hồn, vội cười xòa rồi nói không có gì.

Nàng ném chổi xuống đất.

Qua suy luận logic và tài tình của nàng, chắc chắn tên Hoàng đế điên kia thích nàng!

Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt, không biết có phải không nhỉ? Hắn là Hoàng đế của một nước, đâu có thiếu nữ nhân, làm sao lại đi thích một người nhan sắc kém cỏi như nàng?

Nhưng hành động của hắn rất lạ, mấy ngày nay còn bất thường hơn.

Nhất Tiểu Yến bỗng nhiên run sợ.

Liệu có khi nào hắn lừa nàng vào tròng rồi ăn nàng không!?

Ohhhh noooo!!!

Nhất Tiểu Yến thầm gào thét trong lòng.

Thế thì nguy to! Nguy to rồi!

Cơ mà nhưng hắn là Hoàng đế, muốn liền đem nàng ra ăn sạch sẽ, có gì mà phải mờ mờ ám ám, mưu mưu tính tính như thế?

Suy nghĩ một hồi, giả thiết của nàng liền rối vào với nhau, lúc sau liền như tơ vò, muốn gỡ cũng không gỡ ra được.

Nhất Tiểu Yến ngồi phịch xuống thềm đá, bất lực ngước lên hỏi trời xanh.

Rốt cuộc là hắn ta muốn gì aa!?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play