Cô hít một hơi thật sâu, nhìn trực tiếp vào Lương Phi Phàm nói: “Đúng, tôi không đồng ý”.

  Lương Phi Phàm híp mắt lại, giống như đang đánh giá cô, đáy mắt hiện lên chút sâu xa, nhưng không có gì là ngoài ý, giống như sự từ chối của cô đều nằm trong dự tính của anh ta vậy, trong lòng thầm hài lòng.

  Cuối cùng, anh ta nhếch khóe miệng lên, hỏi: “Tại sao lại không muốn?”

  Tại sao?

  Bạch Lộ cười khổ trong lòng, thực ra không phải cô cảm thấy bản thân mình không thể đảm nhận vị trí này, chỉ là vì cô không muốn quá thân thiết với tên Lương Phi Phàm này, người đàn ông trước mặt cô là anh trai ruột của Lương Tịnh Tiêu, trước đây cô cũng biết anh ta đối với Lương Tịnh Tiêu hết mực yêu thương. Quan hệ giữa cô và Lương Tịnh Tiêu đang nhạy cảm như vậy, nếu thêm một chuyện không phải càng loạn thêm sao?

  Lúc cô nghĩ như vậy không phải là vì kiêng dè gì Lương Tịnh Tiêu, bất luận là về lý hay về tình, cô đều không muốn phản bội lại người đó, cô cũng không cần sợ bất cứ điều gì, chỉ là cô không muốn để bản thân chịu thêm ấm ức nữa.

  Trước lúc họp, cô đã do dự có nên từ chức hay không, sau đó lại bị Lương Phi Phàm nghi ngờ năng lực của mình cô mới vặn lại, mà bây giờ ….giống như những gì cô để tâm nhất đều đã được làm sáng tỏ, cô thực sự cũng không cần tiếp tục ở lại EC nữa…

  “Lương tổng, thật ra là như này, tôi…”

  Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang lời sau đó của Bạch Lộ.

  Lương Phi Phàm giơ tay lên ý bảo cô đợi một lát, cơ thể cao lớn đứng lên, bước chân chầm chậm bình ổn đi về phía bàn làm việc.

  Bạch Lộ nhìn anh ta trực tiếp ấn loa ngoài, một giọng nữ đầy cung kính phát ra từ trong điện thoại: “Lương tổng, em gái của ngài Lương tiểu thư tới, cô ấy nói muốn gặp ngài”.

  Bạch Lộ trong lòng chìm xống, lực túm góc áo càng tăng thêm mấy phần, ông trời ơi không phải người đang trêu tôi đó chứ?”.

  “Để cô ấy vào” giọng nói trầm thấp của Lương Phi Phàm mạnh mẽ mà rất có hồn, vừa nói xong liền ấn nút tắt loa ngoài.

  Bạch Lộ biết sẽ là như vậy, cô vôi vàng bước lên, nhân lúc Lương Phi Phàm còn chưa nói gì liền nói: “Lương tổng, nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép ra ngoài trước”.

  “Không cần vội” tâm trạng của Lương Phi Phàm hình như không tồi, thậm chí còn cười với cô: “Cô và Tịnh Tiêu không phải là bạn tốt hay sao? Nếu con bé đã tới rồi, vậy cô cũng gặp nó một chút đi, hơn nữa vừa rồi cô muốn nói gì? Không phải vẫn chưa nói xong hay sao? Con người tôi không thích đoán mò, có lời gì cứ việc nói trực tiếp rõ ràng”.

  Bạch Lộ trong lòng khẽ thở dài, thầm nghĩ, bản thân hôm nay làm thế nào cũng khó lòng mà chạy thoát được.

  Dù thế nào đi nữa, chằng qua cũng chỉ là một Lương Tịnh Tiêu, nếu nói thực sự không có cách nào đối diện, như vậy cũng chính là nói cô không có cách nào đối diện được với chính mình, dựa vào người không làm chuyện gì trái lương tâm như cô lại phải trốn tránh người có lỗi với mình?

  “Lương tổng, tôi vừa rồi là muốn nói….”

  “Anh!”.

  Bạch Lộ lần này còn chưa kịp nói gì, lại một lần nữa bị giọng nữ phấn khích cắt ngang.

  Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, không cần nhìn cũng biết là ai.

  Bạch Lộ chợt biến sắc, chầm chậm ngẩng đều lên, bỗng chốc nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt trắng bệch, người đến không chỉ có một mình Lương Tịnh Tiêu mà còn có một người khác là Hướng Long Cẩm!

  Hai người tay trong tay, mười ngón tay đan vào nhau, trên mặt viết rõ dòng chữ chúng tôi đang rất hạnh phúc, nhưng lại giống như lưỡi dao sắc nhọn nhân lúc cô không phòng bị mà đâm một nhát vào tim cô.

 Nỗi đau không ngừng kéo tới, cô luôn dặn mình phải chấp nhận sự thật bị phản bội, nhưng tận mắt nhìn thấy, rõ ràng lại là một chuyện khác!

  “Bạch Lộ?” Lương Tịnh Tiêu không ngờ tới, tới tìm Lương Phi Phàm, lại không nghĩ rằng sẽ gặp Bạch Lộ trong văn phòng.

  Sắc mặt của cô ta cũng thay đổi, chỉ là điều cô ta khó mà chấp nhận được lại là, bàn tay của Hướng Long Cẩm vốn dĩ vẫn đang nắm chặt lấy tay cô ta lại đột nhiên giống như bị giật điện mà buông ra.

  Cô ta dẫu sao cũng là thiên kim tiểu thư, sao có thể tha thứ cho việc người đàn ông của mình khi nhìn thấy bạn gái cũ, lại đối với mình có bộ dạng trốn còn không kịp như vậy được chứ?

  Chỉ là ở đây vẫn còn một người nữa là Lương Phi Phàm, trong lòng cô ta dù không muốn nhưng vẫn phải cố nhịn, cô ta mang hết sự không vui ở trong lòng đều dồn hết lên Bạch Lộ người đang đứng bên cạnh Lương Phi Phàm.

  “Anh, Bạch Lộ sao lại ở trong phòng làm việc của anh?”.

  Bạch Lộ thật sự là không biết phải hình dung như nào về tâm trạng của mình lúc này, cô cảm thấy buồn cười, tình yêu cũ, tình địch, bạn thân, nhiều thân phận như vậy tất cả đều có, hơn nữa vẫn là thái độ công kích đó, cô giống như một tên lính đào ngũ không chiến mà bại.

  Bởi vì lúc này cô chỉ muốn quay đầu mà rời đi, một khắc cũng không muốn đối diện với hai người đang đứng ở cửa.

 “Cô ấy là nhân viên của EC, xuất hiện ở phòng làm việc của anh rất lạ sao?” chỉ có Lương Phi Phàm là người ngoài cuộc, không biết mọi chuyện nên cũng là người bình tĩnh nhất. Anh ta vừa nói, vừa đi về phía bàn làm việc trực tiếp ngồi xuống, ngón tay thon dài tùy ý gõ lên tập văn kiện trước mặt, ánh mắt sắc bén lại rơi lên người Hướng Long Cẩm đang có chút không yên kia, nói: “Tịnh Tiêu, em tới tìm anh là có việc gì?”.

 Ánh mắt của Tịnh Tiêu vẫn không rời khỏi Bạch Lộ, lúc này bị Lương Phi Phàm gọi tên, cô ta mới nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không thèm để ý tới Bạch Lộ vẫn còn ở đây giơ tay nắm lấy tay của Hướng Long Cẩm đi vào trong: “Anh, hôm nay em tới là có chút chuyện muốn nói với anh, trước hết em giới thiệu với anh một chút, đây là Hướng Long Cẩm, anh ấy là…”.

“Tịnh Tiêu!”.

 Từ lúc bước vào trong, ánh mắt của Hướng Long Cẩm chưa từng rời khỏi Bạch Lộ, cũng không nói câu nào, nhưng đúng lúc này đột nhiên cắt ngang lời còn chưa nói hết của Lương Tịnh Tiêu, “ Việc này để sau hẵng nói đi, anh chợt nhớ ra còn chuyện khác cần phải xử lý, anh phải đi trước rồi!”.

 Rồi lại nhìn Lương Phi Phàm, giữ phép lịch sự, cúi đầu, nhưng không nói thêm bất cứ câu gì.

 Cuối cùng, hất tay của Lương Tịnh Tiêu ra, không chờ cô ta nói, chỉ dùng ánh mắt hổ thẹn nhìn Bạch Lộ một cái, giống như chạy trốn, rất nhanh liền rời khỏi phòng làm việc.

 Hướng Long Cẩm đột nhiên trở lên bất thường như vậy, Bạch Lộ trong lòng hiểu rõ, Lương Tịnh Tiêu thì càng rõ hơn hết, ngay cả người không rõ mọi chuyện như Lương Phi Phàm, người đàn ông thông minh như vậy, sao có thể không cảm thấy có điều gì bất thường ở đây được chứ?

 Mang theo ánh mắt dò xét đặt lên người Bạch Lộ, Lương Phi Phàm nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô vô cùng miễn cưỡng, rồi lại nhìn Lương Tịnh Tiêu, từ đầu tới cuối hình như chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ tên Bạch Lộ này…

 Con ngươi vừa quyến rũ lại sắc sảo của Lương Phi Phàm đột nhiên híp lại, khóe miệng cũng theo đó mà sâu hơn mấy phần.

 Phòng làm việc nhất thời yên tĩnh đến quỷ dị, Bạch Lộ vẫn đang đứng đó, chỉ cảm thấy cuống họng như bị bóp chặt, dưới chân như có đinh, không khí trở lên nặng nề, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên cô, nếu như ánh mắt đó có thể xuyên thủng, thì có lẽ trên người cô lúc này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lỗ thủng rồi.

 “Anh, em và Bạch Lộ là bạn tốt, anh nhớ chứ?” Cuối cùng vẫn là Lương Tịnh Tiêu mở lời trước.

 Lương Phi Phàm không nhúc nhích chỉ “ừ” một tiếng, ngữ khí không nghe ra là vui hay giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Khi hai người còn đi học, anh có nhớ là đã từng gặp qua Thư kí Bạch, lần này anh tới đây tiếp quản EC, vừa hay cô ấy cũng là nhân viên lâu năm của công ty, muốn cân nhắc cô ấy làm thư kí riêng cho anh”.

 Ánh mắt của Lương Tịnh Tiêu trầm xuống, đối với lời giải thích của Lương Phi Phàm có chút ngoài ý muốn “Anh muốn Bạch Lộ làm thư ký riêng cho anh?”.

 Anh trai cô vẫn luôn rất kén chọn, đặc biệt liên quan tới công việc.

 Bạch Lộ cô ta thì tính là gì? Lại có thể khiến cho anh cô coi trọng tới mức muốn cô ta làm thư kí riêng cho mình!!

 “Anh, em muốn nói vài câu với Bạch Lộ”.

 Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của Lương Tịnh Tiêu viết đầy sự ngạc nhiên, nhưng cô rất hiểu tính cách của anh trai mình, có một số việc anh ấy đã quyết định rồi thì khó mà thay đổi được, nên cô chỉ còn cách ra tay từ phía Bạch Lộ mà thôi.

 Lương Phi Phàm ngẩng đầu lên, có chút không vui nhìn Lương Tịnh Tiêu một cái, cuối cùng mới nói: “Bây giờ đang là giờ làm việc, hai người có chuyện gì thì để sau giờ làm hẵng nói”.

 Lương Tịnh Tiêu không ngờ anh trai cô lại từ chối, trước mặt Bạch Lộ lại còn gặp phải chuyện này, sắc mặt càng trở lên khó coi.

 Bạch Lộ lại thở phào một cái, nghĩ một chút, vô cùng khôn khéo thuận theo thế nói: “Lương tổng, tạm thời nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước”.

 Lương Phi Phàm cũng không muốn tiếp tục giữ người lại, khua tay ý bảo cô ra ngoài trước.

 Lương Tịnh Tiêu mím môi, tức giận nhìn bóng của Bạch Lộ đi ra khỏi phòng làm việc. Sự bất mãn của cô ta biểu hiện rất rõ, điều này khiến Lương Phi Phàm có chút ngạc nhiên, buột miệng hỏi một câu: “Không phải quan hệ của em và cô ấy rất tốt sao? Sao lúc này lại có dáng vẻ hận không thể ăn cô ấy thế?”.

 Lương Tịnh Tiêu trong lòng nhảy dựng lên, lúc này mới ý thức được bản thân không thể nào che đậy được cảm xúc thật sự trước mặt anh trai.

 Cô ta có chút bối rối rồi mới khôi phục lại thần sắc, cười cũng rất miễn cưỡng: “Không, không có mà” giơ tay vén tóc ra sau tai, xem ra giống như vô tình nói tiếp một câu: “Thật ra em và Bạch Lộ chính là quá quen rồi, cho nên em cảm thấy cô ấy không thích hợp làm thư kí riêng của anh”.

 “Ờ? Tại sao?”.

 “Năng lực không đủ”.

 Lương Phi Phàm nhếch môi, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên vô cùng quyến rũ, giọng nói khàn khàn giống như bất cần, mỗi một từ đều vô cùng chắc chắn: “Trong công việc, sắp xếp người nào làm cái gì, tự trong lòng anh hiểu rõ”.

 Thần sắc của Lương Tịnh Tiêu chợt thay đổi, hiểu rõ tính cách này của Lương Phi Phàm, biết bản thân mình lúc này dù có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là tự tìm rắc rối cho mình, do đó lựa chọn im lặng là cách làm thông minh nhất hiện giờ.

 Sau một hồi im lặng, Lương Phi Phàm mới nghĩ ra: “Em tới tìm anh là có việc gì?

 Lương Tịnh Tiêu nghĩ lại thấy bực, tên Hướng Long Cẩm vừa nhìn thấy Bạch Lộ liền chạy mất, vốn dĩ cô định trực tiếp nhờ anh hai cô sắp xếp một chút, cho Hướng Long Cẩm một chức vị tốt trong EC, nhưng giờ người không ở đây, đương nhiên cô cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ có thể lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là em đi ngang qua, thuận đường tới thăm anh mà thôi. À đúng rồi, mẹ bảo anh tối nay về nhà ăn cơm”.

 Lương Phi Phàm như có như không ừ một tiếng, coi như là đồng ý rồi. Lương Tịnh Tiêu biết lúc làm việc, Lương Phi Phàm vẫn không thích bị người khác quấy rầy, nên cũng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra ngoài.

 Vừa ra khỏi phòng làm việc, cô ta không trực tiếp đi vào thang máy rời khỏi Tập đoàn EC, mà đi về phía văn phòng làm việc của thư ký tổng giám đốc.

 Bạch Lộ sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, cô biết, hôm nay gặp phải Lương Tịnh Tiêu, cô ta nhất định sẽ quay lại tìm mình, cho nên lúc cửa phòng làm việc của cô bị Lương Tịnh Tiêu đẩy ra, cô không hề có chút ngạc nhiên nào, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người phụ nữ sắc mặt không mấy tốt ở cửa ra vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play