Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Mạch phát hiện mình lại bị Tiếu Hàn ôm vào trong ngực.

Tiểu soái ca lai tây ngủ rất quen để tay chân quấn lấy người cạu, giống như coi cậu là một cái gối ôm vậy.

Tần Mạch ngẩng đầu nhìn Tiếu Hàn kỹ hơn, lông mày Tiếu Hàn hơi cao, sống mũi cũng rất thẳng, gen của người da trắng đến từ mẹ hắn làm cho ngũ quan hắn có loại cường ngạnh và khéo léo của soái ca Âu Mỹ, toàn bộ khuôn mặt giống như là tạo vật tỉ mỉ điêu khắc mà thành, lúc yên lặng ngủ giống như một bức tượng cẩm thạch đẹp đẽ trước thánh đường.

Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, mà hết lần này tới lần khác chạy tới đánh eSports.

Tần Mạch vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi xinh đẹp của hắn, phát hiện hắn khẽ nhíu mày, Tần Mạch liền dứt khoát nhéo nhéo cái mũi của hắn.

Tiếu Hàn hô hấp không thông mở mắt ra, liền phát hiện có người đang bắt nạt mình, đang nắm mũi hắn, đang dùng vẻ mặt nghiên cứu đội hình chiến thuật nghiên cứu mặt hắn.

Tiếu Hàn nắm lấy tay Tần Mạch mở miệng nói: "Cậu muốn mưu sát hôn phu sao?”

Tần Mạch sửng sốt lập tức thu tay về, sắc mặt ửng đỏ: "Đừng dùng từ lung tung, tôi chỉ cảm thấy mũi của cậu còn đẹp hơn minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ, nên nhéo một chút xem có phải là giả hay không.”

"Không phải giả, tôi chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ." Tiếu Hàn nghiêm túc nói: “Tôi là thiên sinh lệ chất.”

"Đủ rồi! Cậu không thể nói tiếng Trung mà không cần thành ngữ sao?” Tần Mạch sắp bị hắn làm bật cười vì mưu sát hôn phu, trời sinh lệ chất xuất hiện lúc sáng sớm của hắn, may mắn hắn không dùng loại tính từ kỳ quái như "Chim sa cá lặn", “Hoa thường nguyệt thẹn" để miêu tả dung mạo đàn ông.

"Thiên sinh lệ chất, chim sa cá lặn, những thứ này đều là miêu tả con gái." Tần Mạch giải thích: “Không dùng ở trên người đàn ông.”

"À, vậy miêu tả đàn ông tương đối đẹp trai nên dùng thành ngữ như thế nào?" Tiếu Hàn hỏi.

"Tướng mạo như Phan An chẳng hạn." Tần Mạch nhất thời cũng không nghĩ ra từ nào tốt hơn, liền thuận miệng nói một cái.

"Phan An là ai?" Tiếu Hàn vô cùng hiếu học, mỗi lần nghe thành ngữ mới đều phải truy tận gốc rễ.

"Chính là một người đàn ông đặc biệt đẹp trai ở Trung Quốc cổ đại." Tần Mạch dừng một chút, lại dặn dò: “Cậu là đội phó của chiến đội Mặc Quyết, sau này khi nhận phỏng vấn của phóng viên, cậu cố gắng đừng dùng thành ngữ.”

"Được." Tiếu Hàn cười cười, nhìn Tần Mạch nói: "Tôi nghe đội trưởng.”

Nhìn vào ánh mắt dịu dàngcủa hắn, hai má Tần Mạch hơi nóng lên, vội vàng chuyển đề tài: “Dậy ăn cơm đi.”

Sáng sớm nằm trong chăn thảo luận cách dùng thành ngữ, giống như đôi vợ chồng già vân vân, tiếng Trung của cậu cũng sắp bị Tiếu Hàn dẫn lệch, đôi vợ chồng già cũng không phải dùng như vậy!

Nhiệt độ trên mặt còn đang tăng cao, toàn bộ thân thể đều có chút kỳ quái nóng lên, Tần Mạch lập tức xốc chăn lên đứng dậy xuống giường, đi đến ban công nhỏ trong phòng ngủ kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cậu, làm cho bóng lưng cậu có vẻ đặc biệt trong trẻo cao ngất, Tiếu Hàn nhẫn nại xúc động muốn ôm lấy cậu từ đằng sau của mình, đi đến bên cạnh cậu hỏi: "Vé máy bay đi Trường Sa còn chưa đặt, cậu xem, chúng ta nên đi hôm nay hay là ngày mai?”

Tần Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Đặt vé tối nay đi, ban ngày tôi muốn đi Thượng Hải một chuyến.”

"Đến Thượng Hải làm gì?"

"Gặp ba mẹ tôi." Tần Mạch quay đầu lại nhìn về phía đối phương, dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, đi gặp bác sĩ Giang.”

Tiếu Hàn không nói gì.

"Tối hôm đó, lúc tôi ở ban công gọi điện thoại, thật ra cậu đã nghe thấy phải không?" Tần Mạch nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương: “Lúc tôi xoay người nhìn thấy góc áo của cậu.”

"Ừm, tôi nghe cậu nói bác sĩ Giang." Tiếu Hàn cũng không có ý định giấu diếm.

"Chuyện năm đó, cậu biết bao nhiêu rồi?" Tần Mạch hỏi.

"Hầu hết." Tiếu Hàn nói.

Tần Mạch trầm mặc một lát, mới ra vẻ thoải mái nói: "Cám ơn cậu vì đã không an ủi tôi.”

"Cậu cũng không cần an ủi bằng lời nói." Tiếu Hàn nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Mạch, nghiêm túc nói: “Cậu càng cần một đồng đội đồng hành bên cạnh hơn.”

Tiếu Hàn không thể không cảm động trước sự hiểu biết, thấu hiểu và tôn trọng của Tần Mạch dành cho mình.

Đổi lại là người khác biết được chân tướng năm đó nhất định sẽ dùng theo ánh mắt đồng tình hỏi cậu: “Tay cậu có tốt không?”, “Mấy năm nay trôi qua rất vất vả phải không?" Những lời an ủi này Tần Mạch kỳ thật cũng không muốn nghe, may mắn là cái gì Tiếu Hàn cũng không nói.

Bởi vì Tiếu Hàn hiểu cậu, đối với người kiêu ngạo như cậu mà nói, sự ủng hộ lớn nhất chính là hành động, mà không phải là những an ủi hời hợt kia.

Tôi đến làm đội phó của cậu, câu nói này hơn ngàn vạn câu an ủi.

Tần Mạch hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tất cả đều đã qua.”

Tiếu Hàn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ừ. Quá khứ không cần nhắc tới, tương lai quan trọng hơn."

Hai người nhìn nhau cười, loại tâm linh tương thông này làm cho Tần Mạch cảm thấy đặc biệt ấm áp hơn cả ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, mấy năm nay vì để khôi phục hai tay cậu đã trải qua rất nhiều gian nan, còn có tâm tình khổ sở khi đối mặt với hai tay không cách nào hoạt động, tâm trạng u buồn lúc này giống như làn sương tiêu tán dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Lạnh lẽo trong lòng được ánh mặt trời chiếu vào, trên mặt Tần Mạch cũng khôi phục tự tin, ánh mắt kiên định nói: "Đúng, tương lai quan trọng hơn.”

"Tôi sẽ đi cùng cậu đến Thượng Hải." Tiếu Hàn nói: “Sau đó, chúng ta bay thẳng từ Thượng Hải đến Trường Sa." ”

"Cũng được. Tôi thuận tiện đưa cậu đến gặp ba mẹ tôi.”

Lúc trước lúc nói chuyện phiếm, Tần Mạch nói ba mẹ cậu đi du lịch nước ngoài, lúc này lại nói ba mẹ ở Thượng Hải, rõ ràng lúc ấy cậu đang nói dối. Tiếu Hàn cũng không vạch trần lời nói dối của Tần Mạch, bởi vì hắn biết, Tần Mạch lúc ấy nói như vậy, chỉ là vì không muốn nhắc tới chuyện cũ thương tâm kia, mẹ cậu từng là một vũ công, hiện giờ lại chỉ có thể ngồi xe lăn.

Hôm nay trong nhà không mất điện, Tần Mạch rửa mặt xong đến phòng bếp làm bữa sáng cho Tiếu Hàn, Tiếu Hàn chủ động nói: "Để tôi.”

Tần Mạch tò mò quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu còn biết nấu cơm sao?”

Tiếu Hàn mỉm cười nói: "Biết một chút, tay nghề không tốt lắm, sau này lại từ từ học.”

Ba là một luật sư bận rộn cả ngày lẫn đêm, từ khi còn rất nhỏ Tiếu Hàn đã học được cách tự lập. Tuy nhiên, hắn lớn lên ở Mỹ, thứ làm nhiều nhất là trứng tráng, bánh mì, bít tết, salad trái cây và các món ăn phương Tây khác, ẩm thực Trung Quốc phức tạp hơn, hiện tại không biết làm, nhưng sau này hắn sẽ từ từ học hỏi. Về phần tay Tần Mạch, ngoài miệng Tiếu Hàn không nói gì, nhưng vừa nghĩ tới trong lòng vẫn sẽ khó chịu. Một đôi tay vất vả lắm mới khôi phục như vậy, không nên ở trong phòng bếp tiếp xúc với rau củ, dao kéo, nhỡ đâu không cẩn thận bị dao thái cắt một cái, Tiếu Hàn còn không đau lòng muốn chết sao?

Tiếu Hàn rất nhanh đã làm xong hai đĩa trứng chiên bưng tới phòng ăn, trứng chiên có màu vàng óng, thơm phức, Tần Mạch gắp lên cắn một miếng, không khỏi khen: "Thật ngon.”

"Cậu thích ăn trứng tráng sao?" Tiếu Hàn hỏi.

"Ừm." Tần Mạch gật đầu: “Bình thường tôi ở nhà rất lười, buổi sáng chỉ ăn bánh mì.”

"Chỉ ăn bánh mì thôi thì không được, dinh dưỡng không đủ, sau này tôi làm trứng tráng cho cậu ăn." Tiếu Hàn lại đưa sữa nóng đến trước mặt cậu: “Uống chút sữa.”

Cảm giác chăm sóc Tần Mạch rất tốt.

Tần Mạch quá gầy, hắn phải nuôi cậu mập một chút mới được, nghĩ như vậy, Tiếu Hàn liền âm thầm tính toán tốt ở trong lòng, nếu Tiểu Mạch thích ăn trứng chiên, sau khi trở về Trường Sa phải làm cho cậu mỗi ngày mới được.

Tiếu Hàn dùng điện thoại di động vào app mua vé tàu cao tốc, hai người đến Thượng Hải lúc 11 giờ 30 trưa.

Tần Mạch đã gọi xe chuyên dụng đi thẳng đến chỗ ở của ba mẹ. Ba mẹ cậu mua một căn biệt thự hai tầng ở ngoại ô Thượng Hải, hoàn cảnh của tiểu khu vô cùng tốt, cây cối rợp bóng cây, hoa nở rực rỡ, hòn non bộ, nước chảy và ao hồ điểm xuyết làm cho nơi này biến thành một nơi thích hợp dưỡng lão, tiết tấu cuộc sống vô cùng nhàn nhã, hình thành tương phản rõ rệt với khu đô thị phồn hoa.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều cụ già tay trong tay tản bộ, hình ảnh này đặc biệt ấm áp tốt đẹp.

Hai người đi tới trước biệt thự, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẩy xe lăn đi ra.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn chính là mẹ của Tần Mạch, bà từng là vũ công nổi tiếng, Chu Lam. Tần Mạch năm nay 21 tuổi, Chu Lam khẳng định hơn bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt của bà lại tương đối trẻ trung, được chăm sóc kĩ càng nhìn chỉ giống như một cô gái khoảng 30 tuổi, làn da mịn màng, trên mặt nhìn không ra chút nếp nhăn nào. Mặc dù hai chân không thể đứng thẳng, bà vẫn mặc một chiếc váy màu xanh rất đẹp, chứ không phải là một bộ đồ bệnh nhân. Tóc bà được cắt rất ngắn, tóc ngắn yêu cầu khuôn mặt rất cao, rất nhiều cô gái trẻ cắt tóc ngắn cũng không đẹp, nhưng bà cắt tóc ngắn lại có vẻ ngũ quan càng thêm mềm mại tinh xảo, vô cùng thể hiện khí chất.

Người đàn ông bên cạnh là ba Tần Mạch, Tần Ngự, ông có khuôn mặt chữ quốc đoan chính, ngũ quan anh tuấn, lúc mỉm cười nhìn qua rất có phong độ.

Giá trị nhan sắc của hai vợ chồng đều cao như vậy, trách không được Tần Mạch càng lớn càng đẹp.

Tần Mạch nhìn thấy Chu Lam lập tức đi tới: "Mẹ, mẹ muốn ra ngoài sao?” Cậu vừa nói vừa nhận xe lăn từ tay của ba mình.

Chu Lam nói: "Ở nhà quá nhàm chán, nên mẹ ra ngoài phơi nắng.”

Tần Mạch nói: "Vậy để con đẩy mẹ đi dạo một chút.”

Chu Lam lại dời ánh mắt nhìn lên người Tiếu Hàn, bà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá thanh niên trước mặt một lần, mỉm cười hỏi: "Vị này chính là Tiếu Hàn sao?”

Tần Mạch giới thiệu: "Đúng vậy. Đây là bạn của con, Tiếu Hàn, vừa rồi con đã nói trên WeChat với ba mẹ muốn cậu ấy tới đây.”

Tiếu Hàn lập tức lễ phép chào hỏi hai vị trưởng bối: "Chào chú Tần, dì Chu.”

Ánh mắt Chu Lam vô cùng ôn hòa, nhìn Tiếu Hàn nói: "Lúc trước dì đã nghe Tiểu Mạch nhắc tới con, con là con lai phải không?”

Tiếu Hàn gật đầu: "Vâng ạ.”

Chu Lam quay đầu nhìn Tần Mạch: "Tuyển thủ chơi thể thao điện tử bây giờ có giá trị nhan sắc cao như vậy sao? Đẹp trai hơn cả những người mẹ từng thấy ở học viện điện ảnh.”

Tần Mạch nói: "Cậu ấy là trường hợp đặc biệt, các chiến đội khác rất ít người đẹp trai như vậy.”

Nghe Tần Mạch khen mình đẹp trai ngay trước mặt, tâm trạng Tiếu Hàn tốt đến mức muốn bay lên.

Biểu cảm của Tần Ngự tương đối nghiêm túc, nhìn Tiếu Hàn một cái, nói: "Như vậy đi, các con ở lại ăn cơm trưa, cơm nước xong lại đi bệnh viện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play