Tiếu Hàn nghĩ tới rất nhiều chuyện, cũng nhận thấy mình kỳ thật vô cùng chậm chạp. Có thể là do lúc trước tuổi còn quá nhỏ, hắn cũng không biết nên biểu đạt coi trọng một người như thế nào, thuở niên thiếu hắn chỉ biết chọc Tần Mạch tức giận, nhìn thấy bộ dáng Tần Mạch hổn hển liền cảm thấy rất đáng yêu.

Mãi đến sau khi Tần Mạch rời đi, cái loại nhớ nhung nồng đậm này mới bắt đầu tích lũy từng ngày, cái tên Tần Mạch cũng càng đâm sâu ở trong lòng.

Hôm nay gặp lại nhau, nhìn Tần Mạch trước mặt biến hóa rất lớn nhưng vẫn quen thuộc như trước, Tiếu Hàn mới hiểu được nguyên lai hết thảy đều là bởi vì "thích".

Nghĩ rõ điểm này, trong lòng Tiếu Hàn càng thêm kiên định.

Nếu Tần Mạch đã trở lại, bất kể là thi đấu hay là tình cảm bọn họ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

Lần này, hắn sẽ không còn ngu ngốc như khi còn trẻ. Hắn sẽ dùng phương thức của mình, bảo vệ người này thật tốt.

Hít sâu một hơi làm cho mình tỉnh táo lại, Tiếu Hàn quay đầu lại nhìn về phía Tần Mạch, nhẹ nhàng ôm bả vai đối phương nói: "Tôi còn một số từ không hiểu lắm, chúng ta là bạn mà, đừng tức giận được không?”

Nghe hắn nói như vậy Tần Mạch liền thoải mái mỉm cười nói: "Không sao, tôi không ngại. Tiếng Trung của cậu tốt hơn nhiều so với năm đó rồi, cứ học từ từ.”

"Ừm sau này còn cần cậu chỉ điểm nhiều hơn." Ngoài miệng Tiếu Hàn nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, bắt đầu từ bạn, để Tần Mạch chậm rãi tiếp nhận mình tới gần, đây là lựa chọn không tồi. Tần Mạch là điển hình của tính cách ăn mềm không ăn cứng, càng ép buộc, cậu lại càng không chịu khuất phục, ngược lại, nếu như thật lòng đối tốt với cậu, cậu cũng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hai người nghỉ ngơi một lát trên tầng mười, sau đó lại một hơi leo lên tầng mười bảy, Tần Mạch lấy chìa khóa ra mở cửa, tìm cho Tiếu Hàn một đôi dép sạch sẽ.

Tiếu Hàn thay giày vào cửa, phát hiện phòng ốc trang trí vô cùng tinh xảo, ghế sofa vải trong phòng khách thoạt nhìn mềm mại thoải mái, màu sắc của rèm cửa sổ và đồ nội thất bổ sung cho nhau, trên bàn ăn còn trải khăn trải bàn màu sắc thanh lịch. Trên ban công có một giàn hoa, phía trên bày các loại thực vật, có cây xanh cành lá cơ hồ muốn rơi xuống đất, còn có mấy chậu hoa nở, hiển nhiên được chủ nhân chăm sóc rất tốt.

Tần Mạch là người rất biết sống, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, trong phạm vi tầm nhìn không nhìn thấy một tia bụi nào.

"Tạm thời để vali ở phòng làm việc đi, cơm nước xong lại thu dọn." Tần Mạch giúp Tiếu Hàn nhấc hành lý lên, Tiếu Hàn liền đi theo phía sau cậu đi tới phòng làm việc.

Phòng làm việc bố trí tương đối đơn giản, ngoại trừ máy tính và bàn làm việc ra chỉ có một cái giá sách tường, phía trên bày một ít sách cùng với một ít quà lưu niệm liên quan đến eSports, bao gồm huy chương quán quân năm đó Tiếu Hàn và Tần Mạch cùng tham gia giải đấu quốc tế, còn có quà fan tặng cậu, xung quanh đều là kỷ niệm ở câu lạc bộ Phong Sắc, tràn đầy hồi ức. Nhìn ra được, Tần Mạch vẫn không cách nào quên được mấy năm làm tuyển thủ thể thao điện tử, cho nên mới trân quý toàn bộ những thứ này.

Tần Mạch đặt vali trên mặt đất, nói: "Cậu chơi điện thoại một lát đi, tôi đi nấu cơm.”

"Để tôi giúp cậu." Tiếu Hàn không có hứng thú, đi theo Tần Mạch vào phòng bếp muốn giúp cậu một tay.

Sau khi Tần Mạch vào phòng bếp, cậu tiện tay xắn tay áo lên, thuận tiện đeo tạp dề. Trong nhà ban ngày ngừng nước, cũng may cậu đã bơm đầy mấy chậu nước đặt ở bên cạnh, vừa vặn có thể dùng để rửa rau. Tiếu Hàn đi theo tới hỗ trợ, cậu liền an bài cho Tiếu Hàn một nhiệm vụ: "Cậu rửa bông cải xanh đi.”

"À." Tiếu Hàn bỏ toàn bộ một bó bông cải xanh vào trong chậu, lật qua lật qua

"Không phải rửa như vậy." Nhìn tiểu soái ca lai tây này vụng về giày vò bông cải xanh, Tần Mạch bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, cậu đừng thêm việc cho tôi, để đó tôi làm.”

Dứt lời liền cầm lấy bông cải xanh, nhanh chóng dùng dao cắt thành những bông hoa nhỏ khoảng ba cm dọc theo thân rễ, rửa sạch hai lần, sau đó bật bếp gas, bỏ vào nồi nấu với nước. Sau đó, cậu nhanh chóng lột sạch lớp vỏ măng, thái măng thành từng sợi mỏng, khoét vài lỗ trên cánh gà rồi cho vào một cái nồi khác để om nước.

Tiếu Hàn không thể giúp được gì, đành phải dựa vào cửa phòng bếp nhìn cậu bận rộn.

Tần Mạch cúi đầu nấu cơm, sắc mặt không lãnh đạm như thường ngày, ngược lại dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ có chút dịu dàng. Rửa rau, thái rau, đun nước đều được thực hiện một cách có trật tự, Tiếu Hàn càng nhìn càng thích, thật muốn nhào tới ôm thật chặt cậu từ phía sau. Đương nhiên Tiếu Hàn chỉ dám nghĩ trong đầu, nếu thật sự hành động, hắn sợ con dao thái trong tay Tần Mạch sẽ chào hỏi mình.

Tần Mạch làm salad bông cải xanh, măng chua cay, còn chiên một đĩa cánh gà coca, lại bưng mấy cuộn hoa hấp nóng đến phòng ăn, đưa cho Tiếu Hàn một đôi đũa, nói: "Tôi nấu ăn bình thường, ăn đi.”

Tiếu Hàn gắp một miếng cánh gà lên nếm thử, mềm mại thơm ngọt, không khỏi khen ngợi: "Cậu quá khiêm tốn rồi, cánh gà này đặc biệt ngon, có thể so với tay nghề của đầu bếp năm sao.”

"Vậy sao?" Tần Mạch phát hiện Tiếu Hàn khen người đặc biệt ngọt ngào, không khỏi nhẹ nhàng cười cười, nói: “Vậy ăn nhiều một chút, tôi chỉ làm ba món ăn, chúng ta ăn hết, đừng bỏ lại.”

"Được." Tiếu Hàn lập tức cầm đũa ăn không khách khí.

Kỳ thật, Tần Mạch nấu ăn cũng không chuyên nghiệp như đầu bếp ở nhà hàng câu lạc bộ Long Ngâm, càng đừng nói gì đến đầu bếp năm sao. Nhưng Tiếu Hàn lại cảm thấy, chỉ riêng Tần Mạch ngồi ở trước mặt mình thôi, tâm trạng của hắn liền tốt đến mức không có cách nào hình dung, hơn nữa đây là món ăn Tần Mạch tự tay làm, sự thèm ăn cũng theo đó trở nên tốt hơn, cho dù hiện tại bảo hắn ăn đồ ăn cháy, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc ăn vào.

Tiếu Hàn vừa ăn vừa quan sát Tần Mạch, cậu phát hiện, động tác ăn cơm của Tần Mạch vô cùng ưu nhã, gắp thức ăn đưa vào miệng, sau đó chậm rãi nhai nuốt, biểu tình trên mặt cũng rất bình tĩnh, không giống mấy nhóc trong câu lạc bộ ăn ngấu ăn nghiến, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, Tần Mạch ăn cơm thật sự làm cho người ta "vui mắt", nếu bên cạnh dựng một cái máy quay, thậm chí có thể trực tiếp quay làm phim luôn.

Nhận thấy ánh mắt Tiếu Hàn luôn hướng về phía mình, Tần Mạch không khỏi nghi hoặc: "Sao thế, trên mặt tôi có gì hả?”

Tiếu Hàn nghiêm túc nói: "Không có, chỉ cảm thấy cậu càng ngày càng đẹp.”

Tần Mạch dùng đũa gõ vào bát của hắn: "Ăn cơm đi, đừng nói lung tung nữa.”

Tiếu Hàn nghĩ thầm, câu này rõ ràng là nói thật mà, cậu vốn đã đẹp, nhưng đối mặt với ánh mắt có chút trách cứ của Tần Mạch, Tiếu Hàn lập tức nuốt những lời này xuống, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Ba món ăn đều bị ăn sạch, Tiếu Hàn cảm thấy mỹ mãn đi theo Tần Mạch vào phòng bếp dọn dẹp. Tần Mạch phụ trách rửa chén, Tiếu Hàn liền chủ động lau bàn quét sàn nhà, hai người thu dọn xong rất nhanh, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng "Đinh", đèn bình nước nóng trong phòng bếp sáng lên.

"Cuối cùng cũng có điện." Tần Mạch thuận tay bật đèn phòng ăn lên, tất cả đèn cậu chọn đều là màu vàng ấm áp, dưới ánh đèn chiếu rọi, cả phòng càng thêm ấm áp.

"Mất điện ở tầng cao rất bất tiện, phải cắt bao lâu?" Tiếu Hàn hỏi: “Cậu cũng không thể leo cầu thang mỗi ngày phải không?”

"Ban ngày mất điện, sáu giờ chiều là có, ngày mai là ngày cuối cùng." Tần Mạch vừa nói vừa lấy nước trong bình nước nóng: “Cũng may tôi sống ở tầng 17, nếu ở tầng 33, chỉ cần leo cầu thang cũng có thể mệt đến chết.”

"View trên tầng mười bảy rất tốt." Tiếu Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ của phòng ăn, quay đầu lại hỏi: “Căn nhà này của cậu có diện tích bao nhiêu?”

"140 mét vuông, ba ngủ, hai khách."

"Một mình cậu ở ba phòng, ngoại trừ phòng làm việc và phòng ngủ ra, còn có một phòng dùng để làm gì a?" Tiếu Hàn nói xong liền đi vào trong phòng.

Cuối cửa huyền quan có hai phòng, phòng ngủ chính nằm ở phía nắng, mở cửa có thể nhìn thấy bên trong là một chiếc giường đôi lớn, bên cạnh giường là một tủ quần áo. Đối diện với phòng ngủ chính còn có một phòng khác, cửa đang đóng, Tiếu Hàn đi qua nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhưng mà làm cho hắn bất ngờ là, phòng này cũng không được bố trí thành phòng khách, phòng rất trống rỗng, bên trong chỉ bày một cây đàn piano tam giác màu trắng. Đàn piano không bị vải che lại, một loạt phím đàn đen trắng vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên có người thường xuyên đàn.

Tiếu Hàn cũng không nghe người nhắc tới Tần Mạch biết chơi đàn piano, nhìn thấy cây đàn piano đột nhiên xuất hiện trong nhà cậu, không khỏi nghi ngờ nói: "Cậu còn có thể chơi đàn piano sao?”

"Khi còn bé học qua một thời gian." Tần Mạch đi vào trong phòng, giới thiệu: “Chiếc đàn này là quà sinh nhật ba mẹ tặng năm mười tuổi, mấy năm trước chuyển nhà liền thuận tiện chuyển tới.”

"À." Tiếu Hàn đăm chiêu gật gật đầu, ngón tay phải nhẹ nhàng ấn phím đàn, quả nhiên nghe được bên tai truyền đến nốt nhạc thanh thúy dễ nghe. Piano tam giác nói chung đắt hơn piano đứng, âm thanh của đàn này rất tốt, nhìn vào thương hiệu thì là đàn nhập khẩu chính hãng của Đức, rất có giá trị. Tiếu Hàn giờ cũng từng học đàn piano, có chút hiểu biết về thương hiệu piano, sơ bộ ước tính, cây đàn piano này giá hơn một triệu. Cậu nói rằng cây đàn này là ba mẹ cậu tặng, có nghĩa là gia đình cậu là khá giàu có.

Tiếu Hàn đột nhiên phát hiện, hiểu biết của mình về Tần Mạch còn xa mới đủ. Năm mười bảy tuổi quen biết Tần Mạch, Tần Mạch chính là đồ đệ của đội trưởng chiến đội Phong Sắc, được người tôagọi là "tiểu thái tử", ấn tượng của hắn về Tần Mạch cũng dừng lại ở mức độ "tuyển thủ thể thao điện tử", về phần bối cảnh gia đình Tần Mạch lại hoàn toàn không rõ ràng. Nhưng bây giờ thì khác, nếu thích một người, như vậy, hiểu biết toàn diện hơn về đối phương cũng là rất cần thiết.

"Đúng rồi." Tiếu Hàn đột nhiên mở miệng nói: “Ba tôi là một luật sư, mẹ là người da trắng, lúc con còn nhỏ ba mẹ đã tách ra, con vẫn sống cùng ba, cậu biết không?”

"Tôi biết." Tiếu Hàn là con lai Trung Mỹ, năm đó khi về nước thân thế của hắn đã bị phóng viên lộ ra, cũng không phải bí mật trong giới thể thao điện tử, Tần Mạch tất nhiên cũng rõ ràng.

"Nhìn thấy cây đàn piano này, mới phát hiện cậu thâm tàng bất lộ. Cậu chưa bao giờ nói với ai về ba mẹ mình, đừng nói cậu là phú nhị đại đấy chứ?” Tiếu Hàn đùa giỡn.

"Không." Tần Mạch nói: “Trước kia ba tôi rất có tiền, sau đó thua lỗ không ít trong thị trường chứng khoán, hiện tại cũng chỉ làm chút việc làm ăn nhỏ, mẹ tôi là một vũ công." Nói đến đây cậu đột nhiên dừng lại, trong mắt tựa hồ có chút mất mát, trầm mặc một lát sau, mới tiếp tục nói: “Bọn họ đang đi du lịch nước ngoài, bình thường cũng không ở cùng tôi.”

"À." Nhận thấy được tâm trạng Tần Mạch không đúng lắm, Tiếu Hàn cũng không hỏi tiếp nữa.

"Trong nhà rất ít khách đến, tôi không bố trí phòng khách, chỉ có một phòng ngủ thôi." Tần Mạch nhìn Tiếu Hàn hỏi: "Buổi tối cậu ngủ cùng tôi được không?”

"Ngủ với cậu”, cậu không biết những lời này khiến hắn động lòng như thế nào đâu.

Tiếu Hàn vui vẻ nghĩ điều đó thực sự là quá tốt rồi.

Tất nhiên, hắn không thể hành động quá rõ ràng với niềm vui này, chạm vào mũi của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi thấy chiếc giường đủ lớn, ngủ cùng nhau cũng không thành vấn đề." ”

"Cậu không ngại là được." Tần Mạch xoay người đem hành lý của Tiếu Hàn mang đến phòng ngủ, hỏi: “Máy tính phòng làm việc có Độc bộ giang hồ, cậu muốn chơi không?”

"Không." Tiếu Hàn xoa xoa huyệt thái dương: “Thời gian chơi game quá dài sẽ đau mắt, đêm nay nghỉ ngơi một chút, không cần phải liều mạng như vậy.”

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Tần Mạch xoay người đến phòng khách bật TV: “Thời gian còn sớm, cậu xem TV trước một lát. Tự mình đổi kênh đi, điều khiển từ xa trên bàn.”

"Được." Tiếu Hàn lấy điều khiển từ xa đổi sang kênh eSports, kết quả kênh eSports đang phát quảng cáo. Tần Mạch thì vào phòng bếp bưng một đĩa hoa quả tới, dùng tăm chọc một miếng dứa đưa cho Tiếu Hàn.

Tiếu Hàn cũng không nhận tăm, mà cúi đầu cắn dứa, tựa như Tần Mạch đang đút cho hắn vậy.

Tần Mạch bất đắc dĩ buông tay: "Thói quen xấu còn chưa đổi.”

Trước kia lúc ăn hoa quả, Tiếu Hàn thích ăn trên tay Tần Mạch, có một lần còn thiếu chút nữa cắn vào đầu ngón tay Tần Mạch, Tần Mạch đã tức giận mắng hắn: "Cậu là chó sao?” Tiếu Hàn nói vô tội: "Đúng vậy."

Hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó, Tiếu Hàn không khỏi mỉm cười, nuốt dứa xuống.

Tất nhiều chi tiết trước kia khi ở chung với Tần Mạch, hiện giờ nhớ lại đều thấy ấm áp trong lòng.

Giữa bọn họ từng có một đoạn thời gian thiếu niên đơn thuần ngây ngô, Tiếu Hàn tin tưởng, sau này ký ức thuộc về bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng tốt đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play