Tiêu Hàn và Tần Mạch biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng các thành viên khác của Mặc Quyết lại xúc động đến nỗi rơi nước mắt khi nhìn thấy chiến thắng của đội trong giây phút quyết định. Mọi người ôm nhau ăn mừng, Thẩm Hà hớn hở đến nỗi nhảy dựng lên: "Chúng ta thắng rồi, chúng ta là nhà vô địch á á á! Vô địch mùa giải đầu tiên, đẹp trai tuyệt vời!" Khuôn mặt vốn bất cần của Lý Mục Nhiên cũng nở nụ cười, Chu Thanh Việt cười rơi nước mắt, Lưu Hồng, Bùi Vũ, Hạ Bắc Quang đều không nói nên lời.
- Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc của họ lúc này. Cả một năm thi đấu, từ đơn, đôi, nhóm nhỏ rồi tới đội hình lớn, họ đã từng bước đi tới, trải qua vô số sóng gió, nhưng cuối cùng, họ đã có được cầu vồng. Tất cả đều đáng giá.
So với sự phấn khích và hạnh phúc của các thành viên Mặc Quyết, trong lòng các thành viên đội Hoàng Triều lại có chút mất mát - dù sao họ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, cách ngôi vô địch chỉ một bước, nhưng ở giây phút cuối cùng bị Mặc Quyết cản lại, ai cũng khó chịu.
Sơ Kiến Tân thở dài, lẩm bẩm: "Ở thời điểm quyết định cuối cùng tôi trợ giúp chậm quá, nếu tôi tới trước Tiêu Hàn, kết quả đã khác."
Nhìn vẻ mặt tự trách của cậu, Tang Tuấn mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu: "Tốc độ di chuyển của sát thủ vốn đã được tăng thêm, hơn nữa Tiêu Hàn và Tần Mạch rất ăn ý, tốc độ trợ giúp của anh ấy nhanh hơn cậu là chuyện bình thường. Cậu thực sự không cần tự trách, chúng ta thua trận, cùng gánh chịu trách nhiệm, chỉ huy của tôi cũng có vấn đề."
Nghe anh an ủi, tâm trạng của Sơ Kiến Tân thoải mái hơn nhiều, với tư cách đội trưởng, cứ thường xuyên được phó đội trưởng động viên khiến cậu hơi ngượng, vội điều chỉnh tâm trạng, nói: "Trận đấu đã kết thúc, nói gì cũng vô ích, mùa giải sau chúng ta sẽ giành lại chiếc cúp vô địch!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT