Thẩm Hà thấy danh sách đội ngũ ngoại trừ Mặc Ngân ra còn có thích khách "Thiên Lý Đóng Băng", không khỏi tò mò nói riêng Mặc Ngân: "Thiên Lý Đóng Băng này, chị em nói cũng là cao thủ, hắn là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?”

Tần Mạch trả lời: "Đúng vậy.”

Thẩm Hà lớn mật suy đoán: "Không phải là Tiếu Hàn chứ?”

Tần Mạch có chút kinh ngạc: "Cậu đoán sao? Hắn vẫn chưa ra tay mà.”

Thẩm Hà gửi tới một hàng khuôn mặt tươi cười: "Hắc hắc, tất cả mọi người đều biết người có quan hệ tốt nhất với anh chính là Tiếu Hàn, hơn nữa hắn vừa vặn là thích khách."

Tần Mạch: "..."

Cái gì gọi là tất cả mọi người đều biết người có quan hệ tốt nhất với cậu chính là Tiếu Hàn?

Thấy mình đoán đúng, Thẩm Hà hưng phấn đánh máy trên kênh đội: "Chào Hàn Thần!”

Tiếu Hàn bị nhận ra vô cùng bình tĩnh: "Xin chào. Di chuyển tốt, tầm nhìn phải được thực hành nhiều hơn nữa.”

Thẩm Hà kích động nói: "Cảm ơn hai vị đại thần chỉ đạo! Em sẽ không quấy rầy thế giới hai người các anh, em tiếp tục thăng cấp đây, bái bai!”

Tần Mạch: "..."

Chờ đã, thế giới hai người là gì? Cậu và Tiếu Hàn chỉ là tổ đội đánh phó bản hai người mà thôi!

Thẩm Hà nhanh như chớp chạy mất bóng, Tiếu Hàn không khỏi khen: "Cậu nhóc kia rất thông minh.”

Tần Mạch lười giải thích, nói: "Tôi off trước.”

Thiên Lý Đóng Băng: "Ok, hẹn gặp lại vào ngày mai." ”

Mặc Ngân: "Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Tần Mạch nói ngày mai gặp, chỉ là gặp trong trò chơi ngày mai, lại không ngờ Tiếu Hàn sẽ thật sự xuất hiện trước mặt cậu.

Tiếu Hàn vừa logout, liền gọi toàn bộ người mới trong phòng huấn luyện tới đây: "Tôi có chút việc gấp phải đi Nam Kinh một chuyến, ngày mai các cậu vẫn tập hợp lúc tám giờ rưỡi sáng, tổ đội thăng cấp như bình thường, có chuyện gì tôi sẽ nói với mọi người trong trò chơi.”

Mặc dù những người mới tò mò rằng đội trưởng đột nhiên đi đến Nam Kinh để làm gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vâng lời nói: "Rõ!”

Sau khi Tiếu Hàn dàn xếp đội viên xong, lập tức trở về ký túc xá thu dọn hành lý, tắm rửa đi ngủ, nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Tần Mạch, hắn nhất thời kích động đến không ngủ được.

Chuyến bay lúc 7 giờ sáng, 5h30 Tiếu Hàn đã xuất phát đến sân bay.

Tuy rằng bây giờ là thời gian nghỉ phép của liên minh chuyên nghiệp Thần Tích, nhưng nhân khí của Tiếu Hàn ở địa phương cực cao, vạn nhất bị fan hoặc phóng viên nhận ra, nhất định sẽ gây thêm phiền toái cho câu lạc bộ, cho nên khi Tiếu Hàn ra ngoài thì sẽ trang bị đầy đủ vũ khí, kính râm thật lớn che nửa mặt, mái tóc vàng nhạt độc đáo của con lai cũng toàn bộ giấu dưới mũ.

Nhưng mặc dù che đi bảy phần dung mạo, đôi môi gợi cảm cùng đường cong cằm xinh đẹp lộ ra dưới kính râm vẫn khó có thể che dấu đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của thanh niên, hơn nữa dáng người hắn cao lớn thon dài, xách hành lý bước nhanh trên đường vẫn hấp dẫn không ít tầm mắt của người qua đường.

Kính râm và mũ phải được tháo ra khi kiểm tra an ninh. Nhân viên phụ trách kiểm tra an ninh thấy người thanh niên này dung mạo anh tuấn, đều đoán xem hắn có phải là minh tinh hay không.

Tiếu Hàn nhanh chóng thông qua kiểm tra an ninh, lúc ở đại sảnh chờ, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho quản lý câu lạc bộ Lưu Xuyên: "Ông chủ, vì lý do cá nhân nên tôi phải đi Nam Kinh một chuyến, đại khái rời đội một tuần, trại huấn luyện bên kia đã an bài thỏa đáng, xử lý xong chuyện riêng sẽ mau chóng trở về.”

Không ngờ Lưu Xuyên lại dậy sớm như vậy, nhắn tin gửi không đến nửa phút đã nhận được hồi âm: "Được rồi, trước mắt chiến đội còn chưa thành lập, cậu không cần phải ở lại câu lạc bộ mỗi ngày, đi làm việc của mình đi.” Vừa định thu hồi điện thoại di động, kết quả lại một tin nhắn bật lên: "Đúng rồi, phóng viên eSports bên Nam Kinh gần đây tương đối tích cực, cậu đến sân bay chú ý an toàn.”

"Biết rồi." Tiếu Hàn trả lời xong tin nhắn, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Lý do hoạt động của các phóng viên eSports ở Nam Kinh sẽ chỉ liên quan đến câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương.

Câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương được thành lập cách đây ba năm, hợp nhất hai chiến đội Hồng Hồ và Quốc Sắc, quy mô tổng thể và thực lực mặc dù không thể so sánh với các câu lạc bộ thể thao điện tử lâu đời như Hoa Hạ, Long Ngâm, Phong Sắc, nhưng nhân khí lại vô cùng cao vì đây là một câu lạc bộ do tuyển thủ nữ thuần túy tạo thành. Từ ông chủ câu lạc bộ, đến người phụ trách tuyển thủ, trưởng nhóm, đội trưởng các chiến đội và đội viên, tất cả đều là những cô gái, không thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Bởi vậy câu lạc bộ này cũng có danh xưng "Nữ nhi quốc của giới thể thao điện tử", mấy năm nay xuất hiện vài tuyển thủ nữ trình độ không tồi, nhân khí của câu lạc bộ luôn tăng đều đặn.

Lưu Xuyên đã nhắc nhở Tiếu Hàn chú ý phóng viên bên Nam Kinh, hiển nhiên tuyển thủ câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương rất có thể cũng sẽ ra sân bay.

Tiếu Hàn suy đoán quả nhiên không sai, hắn vừa ra khỏi sân bay, chỉ thấy một đám phóng viên đang vây quanh một người phụ nữ dáng người cao gầy cao hơn một mét bảy, tranh nhau đưa micro trước mặt cô: "Quản lý Từ, xin hỏi câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương tiến vào Độc bộ giang hồ rốt cuộc phái ra tuyển thủ nào?”

“Giám đốc Từ có thể tiết lộ một chút, lần này phái người mới hay là cao thủ của chiến đội khác?"

“Từ quản lý, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.”

Các phóng viên đổ xô lên, người phụ nữ đeo kính râm vẫn lạnh lùng, chỉ để lại một câu: "Xin lỗi, không thể nói.”

Mấy cô gái đi theo phía sau cô đều đeo khẩu trang và kính râm, một đám người nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, mỗi một người đều xuất ra tốc độ chạy nước rút trăm mét

Các em gái của câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương trốn phóng viên đã trốn ra kinh nghiệm, tốc độ chạy trốn rất nhanh, trong nháy mắt liền chạy theo quản lý không thấy bóng dáng.

Tiếu Hàn đứng trong đám người, nhìn những phóng viên kia biến mất trong tầm mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Lưu Xuyên: "Tôi thấy rất nhiều phóng viên ở Nam Kinh, còn có quản lý câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương Từ Lâm, các cô ấy hành động tập thể, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lưu Xuyên trả lời: "Quản lý Từ dẫn các tuyển thủ ra nước ngoài chơi một vòng, chuyến bay hôm nay về nước, bị phóng viên bắt được ở sân bay.”

Tiếu Hàn nghi hoặc: "Đi du lịch nước ngoài? Mấy cô ấy không cần xây dựng đội ngũ mới của Độc bộ giang hồ sao?”

"Nhóm cô gái này hành động từ trước đến nay chậm nửa nhịp, so với chúng ta còn chậm hơn." Lưu Xuyên gửi icon tươi cười, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tôi phỏng chừng sau khi mấy cô ấy trở về mới có thể chuẩn bị chuyện này.”

Quản lý câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương có tính cách rất đặc biệt, rất ít khi tiếp xúc với các câu lạc bộ khác, mọi phương diện hành động luôn chậm nửa nhịp, không bao giờ thích đi trước. Tuy nhiên, chiến đội của họ cũng không chậm trên sân đấu, đội ngũ mấy em gái thuần túy đánh nhau khá hung hãn, trước đó Tiếu Hàn đã giao thủ với chiến đội Hồng Hồ của câu lạc bộ này, thực lực của các em gái cũng không thua kém tuyển thủ nam.

Xem ra, câu lạc bộ Quốc Sắc Thiên Hương hẳn là sẽ phái ra đội ngũ cuối cùng tiến vào Độc bộ giang hồ. Mỗi lần các nàng đều là hành động cuối cùng, chỉ cần các nàng tiến vào khu mới, các câu lạc bộ khác cũng sẽ nổi lên mặt nước, cục diện khu mới sẽ dần dần trở nên rõ ràng.

Tiếu Hàn thu hồi điện thoại di động, vòng qua phóng viên phía trước, đến bãi đỗ xe tìm được xe chuyên dụng đã hẹn trước, trực tiếp bảo tài xế đưa cậu đi Tiểu Ngư.

Trong nhà Tần Mạch mất điện, cậu xuống lầu ăn sáng xong tiếp tục đến Tiểu Ngư.

Hôm nay là thứ Hai, ít người hơn nhiều so với ngày hôm qua. Tần Mạch bước nhanh đến quầy lễ tân, Thẩm Kiêu vẫn đang trực ở quầy lễ tân, thấy cậu, lập tức cười vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Mặc Ngân, anh có lấy phòng hôm qua không? Không có ai cả.”

“Ừm, Thẩm Hà đâu?” Không phát hiện thiếu niên mọc răng tiểu hổ kia, Tần Mạch không khỏi nghi hoặc hỏi.

"Tối hôm qua nó thức đêm thăng cấp, thăng đến cấp 30 mới ngủ, còn ở trên lầu ngáy." Thẩm Kiêu cười nói: “Phỏng chừng phải ngủ đến chiều mới có thể dậy nổi.”

"A, vậy để cho cậu ấy ngủ thêm một chút, tôi đi trước." Tần Mạch cầm lấy thẻ Thẩm Kiêu đưa tới, xoay người đi vào phòng.

Tám giờ rưỡi sáng, Kính Hoa Thủy Nguyệt, Phong Thanh Diệp và Tiếu Lý Tàng Đao đều rất tích cực online, ngược lại tài khoản Thiên Lý Đóng Băng không online. Chẳng lẽ là câu lạc bộ Long Ngâm hôm nay không cần huấn luyện? Tần Mạch mở hộp tìm kiếm người chơi ra, tìm kiếm tài khoản của mấy người Bắc Cực Quang, Lặng Yên Không Tiếng Động, Loan Diệc Thiên cùng nhau đánh phó bản ngày hôm qua, kết quả mấy người này toàn bộ online.

Dưới nghi hoặc, Tần Mạch liền nói chuyện riêng với Bắc Cực Quang hỏi: "Đội trưởng các cậu đâu? Hôm nay hắn không đến à?”

Lúc ấy Hạ Bắc Quang đang cùng đồng đội tổ đội nhiệm vụ, thấy Mặc Ngân gửi tới nói chuyện riêng, lập tức kích động nói chuyện riêng với Bùi Vũ: "Tiểu Bùi, Tiểu Bùi, làm sao bây giờ! Đội phó nói chuyện riêng với tôi!”

Bùi Vũ nghi hoặc: "Đội phó? Đội phó của chúng ta lấy đâu ra?”

Hạ Bắc Quang nói: “Không phải cậu đã nói sao, Mặc Ngân có khả năng biến thành đội phó tương lai!”

Bùi Vũ lúc này mới phản ứng lại, bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ nói có khả năng, hiện tại cậu ấy còn không phải là đội phó, cậu kích động như vậy làm gì?”

“Cậu mau nói làm sao bây giờ đi!” Hạ Bắc Quang sốt ruột nói: “Cậu ấy nói chuyện riêng, hỏi tôi đội trưởng đi đâu, tôi có nên thành thật nói cho cậu ấy biết đội trưởng đi Nam Kinh không?”

Bùi Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên đừng nhiều lời thì tốt hơn. Chuyện riêng giữa cậu ấy và đội trưởng, chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào, bằng không lúc về đội trưởng sẽ dạy dỗ cậu.”

"Ồ!" Hạ Bắc Quang lập tức đồng ý gật đầu: “Có đạo lý!”

Tắt cửa sổ đối thoại với Bùi Vũ, Hạ Bắc Quang lúc này mới trả lời Mặc Ngân: "Xin lỗi, Mặc Ngân đại thần, chúng tôi cũng không biết đội trưởng đi đâu, hình như là ông chủ phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ đi, sáng nay vừa mới đi ra ngoài.” Tùy tiện lấy cớ, trong lòng Hạ Bắc Quang không khỏi tán thưởng cơ trí của mình.

Tần Mạch nhìn thấy câu trả lời như vậy, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao chuyện nội bộ Long Ngâm cậu cũng không cần phải biết, cũng có thể Tiếu Hàn được cử đi tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.

Nếu Tiếu Hàn không online, Tần Mạch đành phải tổ chức cho mấy đồng đội khác làm nhiệm vụ, sau khi một buổi sáng tăng lên cấp 45, cậu có chút mệt mỏi, nằm xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.

Mười hai giờ trưa, Thẩm Hà đang ở quầy lễ tân vừa làm nhiệm vụ vừa chơi trò chơi, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của một nam thanh niên.

"Xin chào, tôi đến tìm người, xin hỏi Tần Mạch ở phòng nào?" Giọng nói rất dễ chịu và thái độ cũng rất lịch sự.

Thẩm Hà ngẩng đầu, lập tức trợn mắt há hốc mồm: "Hàn… Hàn, anh là Hàn…Hàn Thần sao?!”

Tuy rằng đối phương đeo kính râm và mũ, nhưng là fan trung thành của giới thể thao điện tử thường xuyên xem trận đấu, Thẩm Hà vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn!

Nghe thấy xưng hô quen thuộc "Hàn Thần", nghĩ đến triệu hồi sư tối hôm qua nằm sấp trên mặt đất trong trò chơi, hơn nữa Tần Mạch nói cậu đã gặp được em trai Thẩm Kiêu, hơn nữa còn kéo đối phương đến Độc bộ giang hồ, Tiếu Hàn lập tức đoán ra thân phận thiếu niên trước mặt: "Cậu là Tuý Ẩm Giang Hà?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Hà hưng phấn đứng lên, gật đầu như gà con mổ thóc: "Không sai! Sao anh lại ở đây?”

Tiếu Hàn nói thẳng: "Tôi tới tìm Tần Mạch. Cậu ấy đâu rồi?”

Thẩm Hà vội vàng nói: "Anh ấy ở trong phòng riêng ở đằng kia, em sẽ dẫn đường cho anh!”

Tiếu Hàn đi theo Thẩm Hà đến phòng, đẩy cửa, chỉ thấy một thanh niên đang nằm ngủ trưa trên sô pha.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ôn nhu chiếu lên người cậu, làm cho cả người cậu nhìn qua ấm áp vô cùng. Làn da của cậu rất trắng, bị ánh mặt trời chiếu lên càng thêm ôn nhuận nhẵn nhụi, cái mũi thanh tú và đôi môi mỏng làm cho đường nét trên mặt cậu trở nên thập pTàn Thầnh tú, nhưng một đôi mày kiếm xinh đẹp lại làm cho khuôn mặt này thêm vài phần khí thế lạnh lùng.

Tiếu Hàn nhẹ nhàng bước chân, đi đến sofa bên cạnh cậu ngồi xuống.

Quan sát gần, Tần Mạch thật đúng là càng dài càng đẹp, lông mi rậm rạp tựa như quạt nhẹ nhàng che mí mắt, thân thể hơi cuộn mình, hai tay đặt ở bên cạnh, bộ dáng ngủ vô cùng an tĩnh, làm cho người ta đột nhiên dâng lên một loại xúc động muốn dùng sức ôm lấy cậu.

Tiếu Hàn cố nén loại xúc động này, cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Tần Mạch.

Thẩm Hà đứng ở cửa vừa định nói chuyện, kết quả thấy Tiếu Hàn cư nhiên ôn nhu đắp áo khoác cho Tần Mạch, cậu ấy lập tức ngậm miệng lại, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, an tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Tiếu Hàn ngồi ở bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Tần Mạch, giống như như thế nào cũng nhìn không đủ.

Người thiếu niên này, hắn đã ghi nhớ trong trái tim của mình ba năm, và thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của mình. Bọn họ quen biết khi còn nhỏ, bọn họ đã từng nâng đỡ lẫn nhau, không gì là không chia sẻ, tuy rằng lúc gặp lại đều biến hóa rất lớn, nhưng Tần Mạch vẫn cho Tiếu Hàn cảm giác quen thuộc như trong trí nhớ.

Bộ dáng cậu im lặng ngủ làm cho trái tim Tiếu Hàn cũng không khỏi trở nên mềm mại.

Tần Mạch ngủ rất sâu, mãi đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.

Trước mặt cũng không phải trần nhà, mà là một gương mặt nam xa lạ lại xen lẫn chút quen thuộc, sống mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, bên môi lộ ra ý cười nhợt nhạt, mái tóc màu vàng nhạt rất đặc sắc dưới ánh mặt trời chiếu rọi cơ hồ muốn phát sáng, một đôi mắt lại đen như mực, ánh mắt chuyên chú nhìn mình.

Tần Mạch có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng nhìn kỹ tiểu soái ca lai tóc vàng mắt đen này, như thế nào lại có chút giống Tiếu Hàn nhỉ?

Dưới sự kinh ngạc, Tần Mạch mạnh mẽ ngồi dậy, kết quả bởi vì động tác quá nhanh, "Phanh" một cái đụng phải trán Tiếu Hàn không kịp đứng dậy.

Đau đớn kịch liệt làm cho Tần Mạch hoàn toàn thanh tỉnh, rốt cục cũng biết, đây căn bản không phải là mộng, mà là hiện thực, Tiếu Hàn thật sự tới đây!

Tiếu Hàn lập tức vươn tay, nhẹ nhàng giúp Tần Mạch xoa xoa cái trán đỏ hồng, mỉm cười nói: "Đụng đau không?”

Tần Mạch da mỏng, hơi va chạm một chút một chút sẽ biến thành đỏ, ngược lại da Tiếu Hàn dày, bị đụng cũng không có cảm giác quá lớn.

Ngón tay Tiếu Hàn nhẹ nhàng xoa bóp trên trán, đầu ngón tay của hắn có một tầng kén mỏng, khi lướt qua da có cảm giác hơi tê dại, giống như là dòng điện chảy xuống dưới da.

Tần Mạch không được tự nhiên vung tay hắn ra, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?”

Tiếu Hàn rất thản nhiên nói: "Biết địa chỉ của cậu, vì vậy tôi đã đến." ”

Tần Mạch: "..."

Còn lý do nào khác không? Biết địa chỉ là hắn đến luôn, không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì khác?

Tần Mạch bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng quá đột ngột, sao không chào hỏi trước?”

Tiếu Hàn nhìn Tần Mạch, thanh âm đặc biệt nghiêm túc ôn nhu: "Bởi vì tôi thật sự rất nhớ cậu, muốn gặp cậu ngay lập tức.”

Còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị hắn đột nhiên ôm vào trong ngực.

Tần Mạch: "..."

Gã này có nhầm không? Nói chuyện rất trực tiếp không nói, động tác cũng trực tiếp như vậy sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play