Tần Mạch một lần nữa đăng nhập Độc bộ giang hồ, vừa mới online, liền nhận được một cuộc trò chuyện riêng từ Thiên Lý Đóng Băng: "Cậu đi xem em trai của Tiểu Dược Tiên chưa? Thế nào rồi?”

"Cơ sở không tệ, hơn nữa rất đặc sắc." Tần Mạch trả lời: “Tôi đã kéo cậu ấy đến trò chơi mới.”

"Rất tốt." Tiếu Hàn gửi nút like tới: “Đúng rồi, bên này cậu có nhận được một ít tin nhắn nói chuyện riêng đặc biệt hay không?”

"Tin nhắn gì?"

"Ví dụ như một số câu lạc bộ mời cậu gia nhập."

Tần Mạch vừa định nói "Không có", kết quả ở góc dưới bên trái liền bật ra tin nhắn riêng của một người xa lạ.

"Xin chào cao thủ, tôi là người phụ trách tuyển thủ của câu lạc bộ Hoa Hạ ở khu này. Cậu đã bao giờ quan tâm đến việc tham gia vào các giải đấu chuyên nghiệp vào năm tới chưa? Nếu cậu quan tâm, xin vui lòng liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Cái miệng này của Tiếu Hàn quả thực chính là mỏ quạ đen, nói cái gì thì cái đó tới.

Câu lạc bộ Hoa Hạ là một trong những câu lạc bộ thể thao điện tử tích hợp trong nước, thực lực mạnh mẽ, trong lĩnh vực thể thao điện tử đã giành được rất nhiều danh hiệu, độ phổ biến cũng rất ổn định. Trước đó Tần Mạch thi đấu ở bên thần tích đã nhiều lần giao thủ với tuyển thủ câu lạc bộ Hoa Hạ, cao thủ câu lạc bộ này nhiều như mây, cũng không thua kém câu lạc bộ Long Ngâm của Tiếu Hàn.

Nhận được tin nhắn này, Tần Mạch không khỏi tò mò nói: "Chiến đội Hoa Hạ đã thành lập ở Độc bộ giang hồ rồi sao? Tên gọi là gì?”

Hoa Hạ trả lời: "Chiến đội Hoàng Triều.”

Tên đội nổi tiếng khí phách như vậy, xem ra dã tâm của đội trưởng lần này không nhỏ a!

Nhưng mà, Tần Mạch cũng không có hứng thú gì với việc gia nhập câu lạc bộ Hoa Hạ, trả lời: "Tôi tạm thời không nghĩ đến việc gia nhập Hoa Hạ.”

Hoa Hạ tiếp tục khuyên nhủ: "Độc bộ giang hồ hiện đang có rất nhiều câu lạc bộ, căn cứ vào tin tức nội bộ, quy mô giải đấu của trò chơi mới có thể so sánh với các giải đấu quốc tế, có thể xuất đầu ở giải đấu chuyên nghiệp năm sau hay không, lựa chọn câu lạc bộ là rất quan trọng. Hệ thống quản lý câu lạc bộ Hoa Hạ của chúng tôi là hoàn hảo, tất cả các khía cạnh của sức mạnh rất mạnh mẽ, câu lạc bộ tốt có thể giúp cậu đạt được mục tiêu giành chức vô địch, hy vọng cậu sẽ cẩn thận cân nhắc.”

Tần Mạch cũng học được theo Tiếu Hàn dứt khoát trả lời: "Tôi sẽ không gia nhập Hoa Hạ, cám ơn.”

Người phụ trách bị chặn đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Nếu một ngày nào đó cậu đổi ý, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Tần Mạch khách khí tiễn hắn đi: "Được, tạm biệt.”

Có rất nhiều Câu lạc bộ tiến vào Độc bộ giang hồ, mặc kệ những câu lạc bộ này có quy mô lớn bao nhiêu, trước kia đạt được chiến tích lợi hại cỡ nào, hiện tại đổi thành trò chơi hoàn toàn mới, tất cả mọi người đứng ở cùng một vạch xuất phát, tương lai sẽ như thế nào còn khó nói trước. Cho dù thực lực mạnh như Hoa Hạ, ở hạng mục giải đấu mới cũng rất bình thường, mấu chốt còn phải xem năng lực của đội trưởng. Đội trưởng xuất sắc có thể dẫn dắt một đội ngũ hạng hai, mà đội trưởng tệ hại lại có thể hủy diệt một đội mạnh. Trước mắt Tần Mạch còn chưa tiếp xúc với người dẫn đội bên Hoa Hạ bao giờ, tự nhiên sẽ không bởi vì danh tiếng của câu lạc bộ lớn mà đồng ý gia nhập.

Thiên Lý Đóng Băng: "Thế nào rồi? Cậu vẫn chưa nhận được tin nào à?”

"Cậu đoán không sai, tôi vừa mới nhận được lời mời của Hoa Hạ." Tần Mạch phục hồi tinh thần lại, gửi tin nhắn trả lời cho Tiếu Hàn: “Nhưng mà tôi từ chối rồi.”

"Từ chối là tốt rồi." Tiếu Hàn nói: “Hành động của Hoa Hạ vô cùng tích cực, phỏng chừng các câu lạc bộ khác gần đây cũng sẽ ném cành cây cho cậu.”

Ném cành cây là gì? Tiếng Trung của Tiếu Hàn thật sự là lúc tốt lúc xấu, phát huy rất không ổn định a!

"Là cành ô liu chứ." Tần Mạch bất đắc dĩ sửa lại.

"Ồ, cành ô liu." Tiếu Hàn lập tức ngoan ngoãn sửa chữa ngữ pháp sai lầm, tiếp tục nói: “Cậu đừng nghe những người phụ trách câu lạc bộ khoác lác, bọn họ có thể thổi câu lạc bộ rác thành đẳng cấp quốc tế, dù sao cậu cũng không nóng nảy, từ từ đi.”

Tốt nhất là cự tuyệt lời mời của tất cả các câu lạc bộ, đầu nhập vào vòng tay Long Ngâm của chúng tôi, đương nhiên những lời này Tiếu Hàn nhịn xuống không nói.

"Ừm, tôi đi thăng cấp trước." Tần Mạch xoay người đi làm nhiệm vụ, Tiếu Hàn cũng mang theo đội viên tiếp tục thăng cấp.

Trong quá trình thăng cấp, hai người thỉnh thoảng trao đổi một chút tâm đắc, đến khoảng sáu giờ tối mọi người liền tập thể thăng lên cấp 40.

Kính Hoa Thủy Nguyệt đề nghị: "Có muốn ăn cơm tối trước không?”

Mặc Ngân: "Được, nghỉ ngơi một tiếng rưỡi, bảy giờ rưỡi lại tập hợp." ”

Tiểu Dược Tiên lập tức tích cực nói chuyện riêng với cậu: "Mặc Ngân, không ngờ anh lại là đại thần thể thao điện tử, cơm trưa là anh mời tôi, cơm chiều để tôi mời anh đi!”

Tần Mạch vừa muốn từ chối, Thẩm Hà bên cạnh cũng đứng lên nói: "Mạch Thần, chị em nói đội cố định các anh đang giải tán nghỉ ngơi, cùng nhau ăn cơm tối đi, em mời khách!”

Hai chị em tranh nhau mời khách, tần Mạch Tần Mạch cũng không muốn một mình đi ăn thức ăn nhanh, liền đồng ý.

Khu trên đại sảnh, Thẩm Kiêu vừa định logout, chỉ thấy một thanh niên đi ngang qua, gõ cửa kính cách ly của cô, hỏi: "Tiểu Kiêu, đi ăn cơm tối không?”

"Em đã hẹn với người khác rồi." Thẩm Kiêu nhanh nhẹn tắt máy tính, đứng lên nói.

"Hẹn với ai? Không phải bạn trai chứ?”

"Anh, anh đừng nói bậy, là một người bạn em vừa quen trong trò chơi mới."

Thẩm Kiêu giải thích: “Hôm nay cậu ấy tình cờ đến chỗ em chơi, vừa rồi Tiểu Hà nhận ra cậu ấy từng là đại thần của chiến đội Phong Sắc, cũng giống như anh, trước kia cũng là tuyển thủ thể thao điện tử.”

"Chiến đội Phong Sắc?" Thanh niên tò mò hỏi: “Tên cậu ta là gì?" ”

"Tên Tần Mạch, hình như là tuyển thủ mà Thẩm Hà thích nhất."

"Yo, vậy thật sự là quá trùng hợp." Thanh niên cười cong hai mắt: “Anh muốn cọ cơm với mọi người, tôi trả tiền.”

Tần Mạch không ngờ bữa cơm tối lại có thêm một người.

Thẩm Kiêu chủ động giới thiệu: "Vị này chính là anh họ tôi, ông chủ của quán bar Tiểu Ngư mà tôi đã nhắc tới lúc trước. Trước đây anh ấy là một tuyển thủ thể thao điện tử, nghe nói anh cũng vậy, nên muốn ăn tối với chúng ta để nói chuyện với anh.”

Nhìn thanh niên đứng ở trước mặt cười tủm tỉm, Tần Mạch cảm thấy hơi đau đầu, tôi và anh ta có cái gì để nói? Đừng nói không phải cùng một chiến đội, căn bản không cùng một hạng mục, thấy cũng chưa từng thấy qua.

Quả nhiên, từ khi Thẩm Hà nhận ra cậu, thân phận của cậu liền hoàn toàn không giấu được.

Đối phương chủ động vươn tay nói: "Xin chào, tôi là Dư Hướng Dương.”

"Xin chào, Tần Mạch." Tần Mạch cũng lễ phép đưa tay bắt tay hắn.

"Tôi biết cậu tên Tần Mạch, trước kia thường xuyên nghe Tiếu Hàn nhắc tới cậu."

Tần Mạch nghe được những lời này không khỏi cảm thấy xấu hổ, cũng may Dư Hướng Dương cũng không nói thêm gì, bốn người liền cùng nhau xoay người đi.

Thẩm Kiêu chọn địa điểm ăn cơm cách đó cũng không xa, đi năm phút là tới. Nhà hàng mới mở có hoàn cảnh rất tốt, bốn người đi theo nhân viên phục vụ lên lầu hai chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trên bàn đặt ipad, trên đó liệt kê rất nhiều hình ảnh món ăn tinh xảo. Thẩm Kiêu tích cực cầm lấy ipad hỏi: "Đây là đơn đặt chung, ai gọi món trước đi?”

"Nơi em chọn thì em hiểu rõ nhất, em chọn đi." Dư Hướng Dương nói.

"Được rồi, vậy em gọi trước một ít." Ngón tay Thẩm Kiêu nhanh nhẹn chọn sáu món ăn cùng bốn chén cơm ở phía trên, lúc này mới ấn nút xác nhận, cười nói: “Các anh nhìn xem, nếu không đủ thì gọi thêm.”

Tần Mạch quét mắt qua thực đơn phong phú, cũng không có nói thêm gì, cậu không thích nói chuyện với người khác. Nhưng Dư Hướng Dương là người nói nhiều, sau khi đưa thực đơn cho em gái liền chủ động mở miệng nói: "Rất nhiều tuyển thủ thể thao điện tử, sau khi giải nghệ sẽ chuyển sang làm bình luận viên, chuyển sang liên minh thể thao điện tử hoặc đi các công ty trò chơi, tôi đều không có hứng thú đối với những chức vị kia nên đã ra ngoài làm một mình, tự mình lập nghiệp, cũng may làm ăn cũng không tệ lắm. Có thể tình cờ gặp cậu trong quầy bar, thực sự là ha ha!”

"Ừm, phong cách trang trí quán bar của anh rất độc đáo." Tần Mạch lễ phép tán thưởng một câu.

"Phải không? Bây giờ mỗi nhà trong các thành phố lớn đều có máy tính, muốn tồn tại phải có đặc điểm riêng của mình, tôi nghĩ rằng tôi cũng rất có tầm nhìn kinh doanh đó chứ hahaha.”

Tần Mạch bất đắc dĩ. Nghe nói người của câu lạc bộ Long Ngâm đều rất biết khoe khoang, xem ra lời đồn này không sai.

"Đúng rồi, nếu nhớ không lầm, cậu đã giải nghệ ba năm trước đúng không? Mấy năm nay cậu có đổi nghề không?”

Dù sao hai người đều là tuyển thủ giải nghệ, hỏi đối phương sau khi giải nghệ sắp xếp thế nào cũng rất bình thường, nhưng mà, Tần Mạch lại không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không thể nói tuy cậu giải nghệ nhưng tâm vẫn luôn ở giải đấu chuyên nghiệp chứ?

Dư Hướng Dương nhìn ra Tần Mạch không muốn trả lời câu hỏi này, lập tức cơ trí sửa miệng: "Khụ, tôi nhớ rõ lúc Tiếu Hàn mới tới câu lạc bộ Long Ngâm còn chưa tới mười bảy tuổi, phòng huấn luyện tuyển thủ ở các hạng mục khác nhau của câu lạc bộ chúng tôi được tách ra, nhưng thời gian ăn cơm thường xuyên gặp mặt ở phòng ăn. Tiếu Hàn l con lai, tóc vàng, mắt đen, bộ dạng rất đáng yêu, mỗi ngày ăn cơm chúng tôi đều thích ngồi cùng một chỗ với hắn. Nghe hắn nói tiếng Trung không được tự nhiên, đặc biệt vui vẻ.”

Nếu đề tài sự nghiệp không thể tán gẫu vui vẻ, Dư Hướng Dương đành phải kéo đề tài về Tiếu Hàn, dù sao quan hệ giữa liên minh song tử tinh trong truyền thuyết rất tốt.

Quả nhiên, sau khi nhắc tới Tiếu Hàn, sắc mặt Tần Mạch chuyển biến tốt hơn rất nhiều, đường cong sườn mặt căng thẳng cũng nhu hòa xuống, mỉm cười nói: "Lúc Tiếu Hàn vừa về nước, tiếng Trung rất tệ.”

"Không sai, hắn rất thích dùng thành ngữ lung tung, kết quả mỗi ngày đều nháo ra chuyện cười!" Nhớ lại cảnh tượng năm đó, Dư Hướng Dương vui vẻ cười ha ha: “Hắn còn thường xuyên nhắc tới cậu, nói Tần Mạch là bạn tốt nhất của hắn, còn là thầy giáo trung quốc của hắn nữa. Mỗi lần chúng tôi đùa hắn, nói với hắn một từ ngữ nào đó dùng sai, hắn còn không tin chúng tôi, nhất định phải buổi tối trở về hỏi Tần Mạch, hắn đặc biệt tin tưởng cậu.”

Nghe Dư Hướng Dương nói, hốc mắt Tần Mạch không khỏi nóng lên, Tiếu Hàn hoàn toàn tín nhiệm cậu, làm cho cậu đột nhiên có chút khổ sở.

Lúc trước cậu từng hứa hẹn với Tiếu Hàn, sẽ cùng Tiếu Hàn tham gia giải quốc tế, sẽ biến thành đối thủ mạnh nhất của Tiếu Hàn. Những lời hứa này Tiếu Hàn nhất định rất tin tưởng phải không?

Nhưng cuối cùng, cậu không thể làm gì cả.

Tần Mạch nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay ở dưới gầm bàn, cũng may lúc này thức ăn bưng lên, Dư Hướng Dương cuối cùng cũng dừng đề tài, nhiệt tình nói: "Ăn cơm đi, có thể ở chỗ này nhìn thấy cậu cũng là một loại duyên phận!”

Thẩm Hà cũng nhiệt tình bưng sườn đến trước mặt Tần Mạch: "Mạch Thần ăn nhiều một chút, đừng khách khí!” Sau đó lại quay đầu nói với Dư Hướng Dương: “Anh à, Mạch Thần nói với em đi trò chơi mới phát triển càng có cơ hội, em liền tạo một tài khoản mới ở Độc bộ giang hồ, lúc này nhất định phải luyện tập cho tốt, tranh thủ tham gia giải đấu chuyên nghiệp sang năm!”

Dư Hướng Dương khen ngợi: “Không sai, tiểu tử em cuối cùng cũng tìm được một con đường rõ ràng.”

Thẩm Hà đắc ý nói: "Đương nhiên, trong nhà anh có nhiều cúp như vậy, chờ em lấy thêm mấy cái nữa cùng anh bày ra một chỗ.”

Thẩm Kiêu mỉm cười nói: "Mấy người đều đi làm ứng cử viên tuyển thủ điện tử, hay là sau khi tốt nghiệp tôi cũng đi làm phóng viên eSports, chúng ta có thể biến thành thế gia thể thao điện tử rồi."

Mấy anh em tán gẫu rất vui vẻ, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tần Mạch, một bữa cơm tối ăn vô cùng náo nhiệt, nhưng Tần Mạch lại có chút tâm tư không yên, cậu luôn cảm thấy Dư Hướng Dương rất có thể tiết lộ tung tích của cậu cho Tiếu Hàn, lấy tính tình của Tiếu Hàn, có thể trực tiếp tìm tới đây hay không? Không đến mức đó phải không? Tiếu Hàn không phải còn phải phụ trách luyện binh của đội ngũ mới sao, nào có thời gian chạy đến Nam Kinh.

Cũng không biết mình muốn nhìn thấy hắn, hay là không muốn nhìn thấy hắn, tâm trạng Tần Mạch đột nhiên có chút mâu thuẫn.

Sau khi ăn xong, Dư Hướng Dương tranh trả hóa đơn, sau khi trở về còn lập tức làm thẻ thành viên miễn phí cho Tần Mạch, nhiệt tình nói: "Sau này thường đến a!”

"Cám ơn." Tần Mạch tiếp nhận thẻ rồi nói lời tạm biệt với anh ta, sau đó xoay người trở lại phòng.

Dư Hướng Dương nhìn bóng lưng cậu, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.

Nếu Tần Mạch không dặn dò anh ta không thể nói cho Tiếu Hàn, đó có nghĩa là anh ta có thể nói cho Tiếu Hàn chuyện này đúng không? Dù sao Tần Mạch là bạn tốt nhất của Tiếu Hàn không phải sao?

Nghĩ tới đây, Dư Hướng Dương lập tức lấy điện thoại di động ra gửi wechat cho Tiếu Hàn: "Tiếu Hàn, tôi có một tin tức rất quan trọng muốn nói cho cậu biết, mau nói xem cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào đi?”

Tiếu Hàn trả lời: "Vậy phải xem là tin tức gì.”

Dư Hướng Dương đánh một hàng khuôn mặt tươi cười: "Hôm nay tôi có một vị khách quý, chính là bạn tốt trước kia mỗi ngày đều treo bên miệng cậu, Tần Mạch.”

Tiếu Hàn lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, ngón tay nhanh chóng đánh chữ nói: "Nói cho tôi biết địa chỉ.”

Dư Hướng Dương gửi địa chỉ tới, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nói: "Cậu hỏi địa chỉ làm gì? Không phải là muốn bay thẳng tới đây chứ?”

Tiếu Hàn không rảnh trả lời, bởi vì, hắn đang tìm kiếm chuyến bay sáng mai đến Nam Kinh, không sai, hắn chính là muốn bay thẳng qua đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play