Jeffery ra vẻ tự nhiên, cố gắng chịu đựng nỗi đau, đặt thanh
kiếm vào vỏ rồi đeo nó bên hông.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sophia luôn cảm thấy
thanh kiếm đang run rẩy.
Jeffery lại ngồi xuống nói chuyện phiếm với công chúa, vẫn là
cách nói tán tỉnh của mấy cao thủ tình trường, nhưng Sophia một chút dấu hiệu
bị đả động cũng không có, ngược lại không mấy tập trung.
Sophia mỉm cười: “Đúng rồi, thời gian này cũng không còn sớm
nữa, ngươi nhất định là còn rất nhiều việc phải làm đúng không? Không thể vì
ngồi uống trà chiều với ta mà trì hoãn thời gian quý báu của ngươi.”
Rõ ràng là đang đuổi khách.
Jeffery mỉm cười một cách không tự nhiên, thuận theo nói mình có
việc cần giải quyết rồi đứng dậy chào tạm biệt.
Trong khoảnh khắc hắn xoay người, Sophia đột nhiên gọi hắn lại.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng thanh bảo kiếm kia càng run rẩy hơn,
nó giống như đang than khóc, không muốn cùng Jeffery rời đi.
Sophia nói: “Ngươi muốn đem thanh kiếm đi sao?”
Jeffery cúi đầu nhìn, cười dối trá, nói: “Tất nhiên, ta phải
mang về tử tế làm quen hòa hợp với nó, tránh để nó sau này lại dám làm tổn
thương công chúa.”
Sophia nhíu mày: “Nếu ngươi đã nói ta là người bảo vệ của thanh
kiếm, vậy ta không cần bồi dưỡng tốt quan hệ với nó sao?”
Ý cười trên mặt Jeffery càng sâu hơn, nỗi nhục vừa rồi phải chịu
rốt cục cũng tìm được cơ hội phát tiết: “Nghe công chúa nói kìa... ...nó cũng
giống như một đứa trẻ không nghe lời, dạy bảo một chút là được, huống hồ đây là
kiếm của ta, mình ta xử lý là được, công chúa việc gì phải làm một việc thừa
thãi? Mặc dù nó là bảo kiếm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thanh kiếm mà
thôi, không lẽ công chúa coi nó là người rồi?”
Sophia nghe ra một tia trào phúng, không khỏi mím chặt môi, ánh
mắt sắc bén: “Kiếm này ở trên người ta, vậy nó chính là một bộ phận của ta, ta
muốn xem nó là cái gì thì chính là cái ấy, ngươi và ta suy nghĩ bất đồng, cũng
không cần nói thêm gì nữa, đưa thanh kiếm cho ta.”
Jeffery thu lại nụ cười, ý châm chọc trong đáy mắt càng nồng
đậm: “Công chúa đây là muốn một thanh kiếm? Quốc vương cho phép cô cầm kiếm
không? Từ trước đến nay không có đạo lý thục nữ lại đi dùng kiếm.”
Trong lòng Sophia nhất thời bốc lên một ngọn lửa, thiêu đốt cực
kỳ dữ dội, nhưng lại không thể không thừa nhận, Jeffery thoáng cái đã chọc vào
điểm trí mạng nhất. Phụ hoàng mặc dù đối xử tốt với cô, nhưng cũng có chút quy
tắc bảo thủ.
Thân là công chúa, nên tao nhã đoan trang, có thể thuần thục ứng
phó các loại yến hội, có hình tượng hoàn mỹ không còn gì để bới móc. Cô có thể
tu luyện thần thuật, trở thành thần quyến giả, học tập ma pháp trở thành ma
pháp sư, nhưng lại không thể trở thành kiếm sĩ thô lỗ dã man.
Trong hoa viên, bầu không khí căng thẳng, cơ hồ có thể dùng
giương cung bạt kiếm* để hình dung.
(*Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm
trọng, muốn đánh nhau.)
Leal từ nhỏ đã cùng công chúa lớn lên, có thể nói là thanh mai
trúc mã, ở trong lòng anh ta, công chúa vĩnh viễn là số một. Nếu muốn nói rõ
ra, mệnh lệnh của công chúa thậm chí còn được ưu tiên hơn quốc vương và vương
hậu.
Rất nhiều lần, những lời Jeffery nói đều làm cho Leal lạnh mặt,
nắm chặt thanh kiếm bên hông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và đọc truyện tại TYT
Kẻ này dám bất kính với công chúa như thế!
Leal rốt cục không thể nhịn được nữa, chắn trước mặt công chúa,
rút kiếm ra, đối đầu với Jeffery.
Sắc mặt Jeffery nhất thời càng khó coi hơn: “Công chúa điện hạ,
ta chẳng qua chỉ nói ra một câu nói thật, cô liền để mặc cho một hạ nhân dùng
kiếm chỉ vào ta? Đây đạo tiếp khách của hoàng gia các người sao?”
Sophia vốn đang tức giận, trong đầu hai loại cảm xúc đang tranh
chấp lôi kéo lẫn nhau, một bên hận không thể trừng trị Jeffery, một bên lại
khuyên cô lý trí lên chút đừng quá xúc động, nhưng lúc này, bỗng nhiên nghe
được Jeffery miệt thị nói Leal là hạ đẳng, Sophia thật sự nhịn không được nổ
tung tại chỗ.
Cô lạnh lùng nói: “Leal là một hiệp sĩ! Anh ta đại diện cho thái
độ của ta, đạo tiếp khách của hoàng thất chúng ta chỉ dành cho những vị khách
quý đáng được tôn trọng, ngươi cảm thấy ngươi có phải không?”
Từ khi có được sức mạnh thần bí kia, Jeffery được nịnh nọt nhiều
rồi, vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa có ai dám đối xử với hắn như vậy, giờ
đây sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ u ám.
Jeffery cầm kiếm, cười lạnh: “nếu đã như vậy, mời cái người gọi
là hiệp sĩ này cùng ta đấu một trận giữa hai người đàn ông với nhau. Để tránh
nói ta ỷ mạnh hiếp yếu, ta chỉ dùng không tới năm phần sức lực.”
Kiếm trong tay hắn ánh lên hàn quang, vừa nhìn liền biết không
giống với những thanh kiếm bình thường, lực sát thương cực lớn. Mà kiếm của
Leal rõ ràng không thể so sánh với nó. Về mặt vũ khí, Leal đã ở thế bất lợi,
rất có thể khi hai thanh chiếm đối nhau, kiếm của Leal sẽ bị chém đứt.
Cho dù là người mới học kiếm thuật như Sophia ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.