Tinh linh Millerd một thân ma pháp bào, cao ráo lạnh lùng, tay
cầm cung tên, dễ dàng kéo căng dây cung, ánh mặt trời chiếu xuống, nhuộm lên
người hắn màu vàng nhàn nhạt lấp lánh, thần thánh và thanh cao.
Đầu ngón tay vừa buông, mũi tên liền bắn ra ngoài, nở rộ giữa
không trung.
Giải đấu ba viện, chính thức bắt đầu.
Trường Lesenslow áp dụng quy định, từ khi nhập học đến khi tốt
nghiệp, phải trải qua ba giai đoạn, sơ cấp, trung cấp và cao cấp, mỗi cấp độ
phải học bốn năm, vì vậy khi tốt nghiệp, học sinh cũng vừa đủ tuổi thành niên
và có thể tự mình rời khỏi trường.
Giải đấu ba viện, nếu đặt lớp cao cấp và lớp sơ cấp hơn với
nhau, rõ ràng là không công bằng. Vì vậy, chính xác mà nói, đây là ba trận đấu
được tổ chức cùng một lúc, được chia thành trận của khối sơ cấp, trung cấp và
cao cấp.
Đường Đường là học sinh năm nhất, đương nhiên là tham gia cuộc
thi sơ cấp đơn giản nhất. Học sinh tham gia từ lớp một đến lớp bốn và học sinh
lớn tuổi nhất cũng không quá mười tuổi. Một đám con nít với nhau, có thể tưởng
tượng ra trò chơi này không thể nghiêm túc lên nổi.
Lúc đầu, các bản nhỏ đều rất nghiêm túc.
Bọn chúng thậm chí còn chụm đầu, tụ tập cùng một chỗ thương
lượng kế sách, chia nhau ra hành động như thế nào, một nhóm người đi bên này,
một nhóm người đi bên kia, dương đông kích tây, phối hợp với nhau. Thoạt nhìn
rất bài bản chuyên nghiệp, làm cho phụ huynh nhìn thấy vui mừng đến cực điểm,
thiếu chút nữa cảm động rơi lệ.
Nhưng chờ đến lúc thực sự thực hiện, liền hoàn toàn thay đổi.
Lạc đường rồi, quá cẩn thận đề phòng đối thủ đánh lén, bất ngờ
hốt hoảng, ngộ thương đồng đội, vất vả lắm mới gặp được kẻ địch, lại bởi vì
kinh nghiệm chiến quá ít, đánh mãi đánh mãi cuối cùng lăn lộn thành một đoàn,
chiêu thức gì đó đều quên hết, chỉ còn biết ngốc nghếch đưa tay cướp vòng.
Địa điểm thi đấu là khu rừng nhỏ trong trường, phụ huynh đều ngồi
trong thính phòng, thông qua quả cầu ma pháp truyền về hình ảnh, xem trực tiếp.
Một màn này làm cho
phụ huynh xem đến ngơ người, một chút cũng không vui mừng nổi, chỉ muốn che mặt
giả bộ không biết những đứa nhỏ ngu ngốc này, đó tuyệt đối không phải con ruột
của mình.
Ở một góc nào đó trong rừng.
Đường Đường không hoạt động gì mấy, bởi vì cậu được phân công
nhiệm vụ trông coi con tin, tránh cho chúng được người của đội trắng cứu đi.
“Con tin” hoặc nên nói là gà, vịt.
Bởi vì chúng đều không phải là người thật, mà là gà vịt nhà bếp
gửi đến, tạm thời đóng vai NPC.
Đường Đường vây đám gà vịt lại, vẽ một trận ma pháp, bày ra kết
giới đơn giản. Một khi ai đó đột nhập, cậu sẽ lập tức cảm nhận được.
Cho nên, khi đội trắng có người lén tới gần, chui vào bên trong
ôm lấy hai con gà trống béo chuẩn bị chạy đi thì Đường Đường đã kịp thời phát
hiện, lập tức lớn tiếng hô to: “Có người trộm gà! Có người trộm gà! Mau bắt
người đó l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.