Long tộc yêu mỹ nhân và châu báu, là thiên tính.
Con non của Long tộc là Đường Đường cũng không ngoại lệ, là một
bé rồng bị thu hút bởi nhan sắc. Cho nên, vào giây phút mà cậu nhìn thấy đại mỹ
nhân, liền hoàn toàn quên mất Thomas, lười nghe lời xin lỗi, trực tiếp chạy đi.
Mỹ nhân ở trong phạm vi trường thi của học viện ma pháp, phòng
thi của học viện ma pháp, thân hình cao lớn, mặc một bộ trường bào trắng như
tuyết, bên hông là thắt lưng hình thùy cành lá quấn quanh, mái tóc dài màu vàng
nhạt đến thắt lưng, mày cũng là màu vàng nhạt, dung mạo tuấn mỹ sơ lãnh, tao
nhã cao quý, giống như người từ trong tranh đi ra, đẹp đến không thể bắt bẻ.
Đặc biệt nhất, là lỗ tai của người đó, giấu ở giữa tóc vàng, như ẩn như hiện,
tinh linh tai nhọn nhọn.
Tinh linh này khí tràng quá mạnh, lạnh lẽo như băng tuyết, làm
cho người ta không dám tới gần, bên cạnh ngăn cách một vòng đất trống.
Nhưng Tiểu Nãi Long không biết sợ hãi, hiển nhiên sẽ không để ý
những thứ này.
Cậu không chút do dự chạy đến trước mặt tinh linh, ngửa đầu nhìn
lên, chân thành tán thưởng: “Anh thật là đẹp ~”
Con non vĩnh viễn là cầu thủ bóng thẳng tốt nhất, không giỏi che
giấu, nghĩ đến cái gì thì nói cái gì, thẳng thắn đáng yêu, thường khiến người
lớn vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Tinh linh rũ mắt, đáy mắt bình tĩnh nổi lên một tia gợn sóng,
nhưng cũng dừng lại ở đây, lãnh đạm đáp một tiếng, sau đó lại dời tầm mắt, nhìn
về phía học sinh bên cạnh tham gia khảo hạch.
Nhưng Đường Đường cũng không bị phản ứng không thú vị này đả
kích, lại dùng bàn tay nhỏ bé kéo quần áo của hắn, tiếp tục nhiệt tình hỏi:
“Anh là giáo viên sao? Anh sẽ lên lớp, sẽ dạy ma pháp sao?”
Tinh linh lắc đầu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng dễ nghe: “Ta là
giáo viên, nhưng ta không dạy tân sinh.”
Vừa dứt lời, bên cạnh có một giáo viên của học viện ma pháp lập
tức phản bác nói: “Không phải, năm nay thầy ấy sẽ dậy tân sinh!”
Tinh linh quay đầu lại nhìn, giáo viên kia trước tiên hạ thấp
thanh âm, tiến lại gần cùng tinh linh nói cái gì đó.
Đường Đường vẻ mặt tò mò, nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn
họ, cố gắng kiễng chân, đôi chân nhỏ run run, muốn nghe rõ xem bọn họ đang nói
thầm chuyện gì, muốn gia nhập vào hoạt động trò chuyện. Nhưng cậu chỉ có thể mơ
hồ nghe thấy cái gì học sinh, xuất sắc, hiệu trưởng ...
Tinh linh hơi nhíu mày, tựa hồ không đồng ý, nhưng vẫn gật gật
đầu, sau đó tầm mắt chuyển đến trên người Đường Đường, chậm rãi nói: “Nếu như
em lựa chọn gia nhập học viện ma pháp, mấy năm tới đây, ta sẽ là giáo viên của
em.”
Giáo viên tuyển sinh bên cạnh lo lắng giọng điệu lạnh lùng cứng
rắn của hắn, làm cho đứa trẻ cảm thấy xa cách, vội vàng thân mật cười nói:
“Millerd là một giáo sư rất nổi tiếng của học viện ma pháp, thiên phú ma pháp
rất cao, đã dạy rất nhiều học sinh xuất sắc. Dưới sự dạy dỗ của thầy ấy, sau
này em nhất định sẽ là một ma pháp sư xuất chúng.”
Đường Đường miệng mở ra: “Oa, thầy thật lợi hại, xinh đẹp lại
còn mạnh mẽ.”
Millerd mặt không đổi sắc tiếp nhận lời khen ngợi của cậu, lãnh
đạm nói cảm ơn, đồng thời đưa cho cậu một tờ đơn: “Viết tên vào đây, em sẽ
chính thức trở thành học viên của học viện ma pháp.”
Giáo viên học viện Thần nhìn thấy một màn này không khỏi gấp
gáp. Samuel hiển nhiên rất thích vị giáo viên tinh linh này, sắp bị kéo qua đó
rồi. Giáo viên của học viện Thần lập tức ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của
Đường Đường, cùng cậu mặt đối mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt của cậu,
nói: “Học viện chúng ta cũng có rất nhiều thần quan ưu tú đảm nhiệm vị trí giáo
viên, dạy thần thuật ánh sáng, nếu may mắn, em thậm chí còn có thể nói chuyện
với Thần đó.”
Giáo viên tin rằng lắng nghe âm thanh của Thần là điểm hấp dẫn
nhất, mặc dù khả năng này là rất thấp, nhưng cũng không phải là nói dối, tất cả
mọi thứ là để tuyển sinh mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, Đường Đường không phải tín đồ, không có
tín ngưỡng thành kính đối với Thần Ánh Sáng, ngược lại tự động xem nhẹ câu nói
sau, chớp chớp đôi mắt to ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.