Bầu trời tối dần, màn đêm
buông xuống, rừng rậm sôi động vào ban ngày trở nên yên tĩnh, toát lên một vài
phần âm u và cô đơn, rất dễ dàng gợi nhớ đến một số hình ảnh kinh dị.
Nhưng, có một nơi ở trong
khu rừng này đang đốt cháy lên một đống lửa, ấm áp và tươi sáng, xua đi bóng
tối.
Xung quanh đống lửa là một
bầy ma thú và hai con người, một sự kết hợp kỳ quái.
Đường Đường là chất kết
dính quan trọng của sự kết hợp này, cậu không chút phát giác, chỉ đơn thuần bởi
vì có rất nhiều bạn bè ở bên cạnh mà cảm thấy vui vẻ.
Cậu dựa vào gấu nâu, giống
như rơi mình vào trong một con búp bê to khổng lồ vô cùng thỏa mãn.
Cậu nhiệt tình nói: “Chúng
ta cùng nhau kể chuyển cổ tích trước khi ngủ đi!”
Ngoại trừ ba con non là
cậu, sư tử trắng và gấu trúc nhỏ, tất cả có mặt tại đây đều là những con ma thú
trưởng thành cùng với người đã thành niên. Chuyện cổ tích trước khi đi ngủ quả
thực có chút ấu trĩ, cũng không còn là trẻ con nữa, ai còn cần kể chuyện ru ngủ
chứ.
Ma Sói và Băng Ma Sư đều có
vẻ mặt khinh thường.
Đường Đường vỗ ngực mình
một cái, hợp tình hợp lý nói: “Ta vẫn là một đứa bé, cần phải dỗ dành ru ngủ ~”
Sư tử trắng nhỏ kêu một
tiếng phụ họa, gấu trúc con nằm sấp trên mặt đất lười biếng xoay người, cũng
kêu lên ý nói nó cũng cần phải dỗ.
Ba con non ba lá phiếu nhỏ,
đối với lượng lớn ma thú ở đây mà nói, chỉ là số ít nhưng lại rất có trọng
lượng, chỉ với ba lá phiếu mà cán cân đã nghiêng hẳn về một bên, không có âm
thanh phản đối.
Cho dù có, Đường Đường cũng
sẽ không để ý, cậu rất nhiệt tình hưng phấn từ trong ba lô nhỏ lấy ra cuốn
truyện cổ tích, rất nghiêm túc mà bắt đầu đọc.
“Ngày xửa ngày xưa, có một
bé gái rất dễ thương, ai gặp cũng yêu. Nhưng người thích cô bé nhất chính là bà
ngoại của cô, bà ngoại tự tay đan cho cô cháu gái yêu quý của mình một chiếc mũ
màu đỏ, cô đội lên vô cùng vừa vặn xinh đẹp, đến nỗi cô bé không còn muốn cởi
nó xuống nữa. Thế là mọi người liền gọi cô là Mũ Đỏ nhỏ. Một ngày nọ, mẹ kêu Mũ
Đỏ cầm theo bánh ngọt và rượi nho đi thăm bà ngoại bị bệnh, bà ngoại sống ở
trong khu rừng bên ngoài thôn... ...”
Sư tử trắng nhỏ và gấu trúc
con thoáng cái liền nghe đến mê muội, cho đến khi sói xuất hiện, ăn thịt bà
ngoại và Mũ Đỏ nhỏ, ánh mắt hai con non nhìn Ma Sói trở nên khác lạ, giống như
đang nhìn thấy một kẻ xấu xa.
Ma Sói vô cớ bị một cái nồi
đen lớn phủ lên, gầm gừ phản bác. Đó là con sói trong truyện cổ tích, liên quan
gì đến chúng, oan muốn chết.
Ma Sói rống lên, con non co
rúm lại, dán vào bên cạnh Đường Đường. Đường Đường hung dữ trừng mắt một cái,
đám Ma Sói trong nháy mắt liền an phận.
May mắn thay, kết thúc câu
chuyện Mũ Đỏ giết chết con sói cứu bà ngoại, còn lột da sói và treo ở cửa, dọa
những con sói khác trong rừng không dám bén mảng lại gần nữa.
Hai con non nghe thấy rất
vui mừng.
Ma Sói rất buồn bực.
Sau đó, Ma Sói chủ động đề
xuất bọn chúng cũng muốn kể chuyện, đồng thời bịa ra một câu chuyện ngay tại
chỗ, câu chuyện lão đại đưa chúng ra ngoài du ngoạn, trên đường gặp phải sư tử,
gấu trúc, gấu nâu, đồng thời đánh cho bọn chúng một trận thê thảm.
Nhân vật chính trong câu
chuyện Đường Đường kể là một đứa trẻ loài người, hai con non đứng ở góc nhìn
của nhân vật chính tất nhiên sẽ ghét sói xấu xa, nhưng nhân vật chính trong câu
chuyện của bầy ma sói là có thật, gần ngay trước mắt, hơn nữa còn miêu tả hình
ảnh chúng đánh nhau. Hai con non không mấy vui vẻ, liên tục kêu lên, nói mình
không có xấu như vậy, không đánh nhau với Đường Đường, nói lung tung.
Đường Đường cũng gật đầu
đồng ý, nghiêm trang nói: “Chúng ta đều là bạn bè, bạn bè đánh nhau là không
đúng. Đại Hắc, các ngươi phải tự kiểm điểm một chút.”
Vì để không phải úp mặt vào
gốc cây suy ngẫm, Ma Sói rất không tình nguyện mà sửa lại cốt chuyện biến nó
thành một câu chuyện ấm áp giữa các ma thú, vui vẻ cùng nhau chơi đùa.
Nói ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.