Những người không có kinh nghiệm diễn xuất khi đối diện với cảnh tượng này đều rất xấu hổ, giống như Phó Lễ Hành vậy, nếu không phải thấy cô quá hưng phấn, anh đã sớm mặc kệ từ lâu rồi.

Chỉ có Đồng Vũ Vụ, sâu trong nội tâm của cô luôn ao ước được người khác ngưỡng mộ và chú ý, nếu cô sinh ra trong một gia đình trung lưu, có thể cô đã đi theo con đường diễn xuất này, dù sao cũng không có nghề nào được chú ý như minh tinh cả.
Chỉ tiếc là cô sinh ra trong gia đình hào môn, trước năm 15 tuổi cô có cuộc sống của đại tiểu thư, lâu ngày mưa dầm thấm đất, mặc dù cô cũng không giống với một số trưởng bối mà cho rằng minh tinh chính là một con hát cao cấp, nhưng đối với cái vòng luẩn quẩn này cũng có chút khinh thường, không chỉ có cô, mà mọi người bên cạnh cô cũng không quá để ý đến cái vòng luẩn quẩn này.
Cô cũng rất thích làm minh tinh, chẳng qua là sau một lần ở trong buổi tụ họp bạn bè, cô nhìn thấy cảnh những nghệ sỹ nổi tiếng luôn được săn đón đang nịnh nọt lấy lòng với các danh viện tiểu thư và phú nhị đại, thật sự làm cô vỡ mộng.
Sau này, khi gặp được những tiểu thịt tươi hay nam thần, cô đều suy nghĩ….
Hắn ta có khí chất như Phó Lễ Hành không?
Không có.
Hắn ta có tiền như Phó Lễ Hành không?
Tám đời cộng lại cũng không so được.
Hắn ta có địa vị như Phó Lễ Hành sao?
…… Thôi quên đi.
Cho nên vào thời điểm mà Lục Nhân Nhân chạy tới chạy lui theo đuổi thần tượng thì cô lại lạnh nhạt thờ ơ.
Bây giờ, có một cơ hội để thỏa cơn nghiện diễn xuất như vậy, cô cũng không sợ vở kịch không diễn được nữa, Đồng Vũ Vụ cũng miễn cưỡng cứu vớt lại, cưỡng ép sửa đổi kịch bản thành chuyện tình cảm của hôn quân và phi tử mĩ mạo là cô, hình ảnh chuyển qua, lại là một cảnh khác trong vở kịch, cảnh diễn đầu tiên là Thần phi bước lên nhận lấy cặp lồng, hậu vị vẫn còn trống, Thần phi đã sớm muốn có được, lúc này cô đang đứng bên cạnh mài mực cho hoàng thượng, giả bộ lơ đãng nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đi theo người cũng mấy năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao nha.”
Nhân viên công tác đóng vai cung nữ và thái giám đứng một bên kinh ngạc ngẩng đầu: …….Đây là lại muốn sửa kịch bản nữa sao?
Đồng Vũ Vụ đã xem qua đoạn này nên cũng là tạm thời phát huy, chung quy mỗi lần cô nhớ đến kết cục trong tiểu thuyết mà hệ thống nói thì như có cái gì mắc ở cổ họng.

“Bây giờ thần thiếp đã là người cũ rồi, không phải có câu, chỉ thấy người mới cười không nghe người cũ khóc sao, thần thiếp đã là hoa tàn ít bướm rồi, Hoàng thượng không thích cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu ngày sau hoàng thượng làm xấu mặt thần thiếp thì không bằng để thần thiếp chết đi cho xong.”
Đồng Vũ Vụ càng nói càng nhập vai, đắm chìm trong vai diễn không thoát ra được, cô cũng không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời của Phó Lễ Hành.
“Thần thiếp không dám vọng tưởng đến ngôi vị hoàng hậu, chỉ muốn hỏi hoàng thượng một câu, nếu đã muốn vứt bỏ thần thiếp thì sao năm đó còn cưới thần thiếp.”
Cô chính là muốn hỏi Phó Lễ Hành trong tiểu thuyết một chút, cô đã làm sai chuyện gì, ly hôn với cô còn chưa tính, còn giống như cho ăn xin chỉ cho cô có mấy trăm vạn.
Phó Lễ Hành quét mắt qua nhìn vẻ mặt của hai ba nhân viên công tác, đều có cùng một suy nghĩ “Bỏ đi, bỏ đi, gặp phải khách hàng tự biên tự diễn thì cứ diễn đại như vậy đi.”
“Vì sao người không nói lời nào, có phải người bị ta nói trúng rồi không?” Đồng Vũ Vụ nhìn Phó Lễ Hành, yếu ớt nói.
Cô đột nhiên cảm thấy hôm nay mình sắp xếp thật lanh trí.
Ít nhất có thể cho cô giả ngây giả dại một lát, để có thể ph4t tiết một chút tâm trạng chân thật của cô.
Phó Lễ Hành: “…?”
Anh phải diễn tiếp như thế nào đây, kịch bản không phải viết như vậy mà.
Đồng Vũ Vụ lại tự diễn nói: “Muốn vứt bỏ thần thiếp cũng không phải là không thể, phải để cho thần thiếp không cần lo lắng cả đời, tòa nhà lớn phải bốn cái, một cái để ở, một cái nuôi chó, một cái nuôi mèo, còn một cái để không, cửa hiệu lớn cũng phải vài cái, ra cửa thì phải có xe, ách, có kiệu và xe ngựa cũng không được quá tệ, cũng phải vài chiếc, tốt nhất là mỗi tuần hoặc mỗi ngày một chiếc không được trùng lặp, trừ bỏ những cái đó ra, thần thiếp muốn thật nhiều thật nhiều tiền nữa,” Cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói kinh điển, liền ngẩng đầu lên nhìn Phó Lễ Hành, “Người không thể cho ta tình yêu vậy thì người hãy cho ta thật nhiều thật nhiều tiền đi.”
Phó Lễ Hành nhất thời không khống chế được, khẽ cười.
Cô thật đúng là……..
Vì muốn làm anh vui vẻ lại, mà những lời kịch đó cô cũng nói ra được.

Tuy là lời kịch có vô nghĩa, nhưng từ miệng cô nói ra, lại có cảm giác vui mừng khác, khiến cho anh cũng phải bật cười.
Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu được, cặp đôi này chính là đang ngược cẩu.

Thảo nào lại không chịu làm nữ chính Lưu Li Lôi.
Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành nở nụ cười, thì lại mù mờ, có gì đáng buồn cười sao, cô là đang nói ra lời trong lòng của cô đó.
Khi Đồng Vũ Vụ không biết có nên tiếp tục diễn tiếp nữa hay không, thì Phó Lễ Hành nhìn cô, trên mặt vẫn chưa hết ý cười, nhẹ giọng nói: “Được, vậy phong cho em làm hoàng hậu.”
…….
………………
Cho đến khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành xuất hiện ở lối ra trước thời gian kết thúc gần một giờ, nhân viên công tác bên ngoài còn tưởng rằng có trục trặc, vội hỏi một tiểu thư mặc đồ cung nữ: “Làm sao vậy, không phải vẫn còn một giờ nữa sao, lúc này chỉ mới đi vào có nửa giờ thôi, có phải khách hàng không hài lòng hay không?”
Cửa hàng cosplay của bọn họ cũng không giống với những chỗ khác, mánh khóe cũng rất thật, ông chủ ở đây còn bỏ ra rất nhiều tiền để đầu tư cho đạo cụ và trang phục, nhân viên công tác ở đây cũng từng là diễn viên quần chúng có kinh nghiệm ở Hoành Đi3m, để có thể mời về đây thì giá vé cũng đắt hơn rất nhiều.

Ông chủ ở đây là người cực đoan theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu nhìn thấy phàn nàn hay đánh giá không tốt nhất định sẽ tức điên lên.
“Khách hàng rất hài lòng.” Cung nữ tiểu thư mặt không thay đổi nói, “Chỉ là hiện tại tôi rất muốn sa nhân, bị ép ăn một miệng cẩu lương.”
Nhân viên công tác: “…….”
Sau khi Đồng Vũ Vụ ra khỏi cửa hàng cosplay cũng thoát ra khỏi vai diễn Thần phi, vui vẻ kéo cánh tay của Phó Lễ Hành, cười hì hì nói: “Kỹ thuật diễn của em có ổn không, em cảm thấy em chỉnh sửa lại kịch bản so với bản gốc có vẻ tốt hơn, lại liền mạch hơn, có phải không?”
Phó Lễ Hành cười gật đầu.
Tuy rằng lời thoại mà cô tự biên không có ý nghĩa gì.
Đồng Vũ Vụ cũng không lấy chuyện ly hôn ra thử thăm dò Phó Lễ Hành, điều đó rất ngu xuẩn, giống như hôm nay cô đã tìm được cơ hội để phát ti3t một chút, cô cũng không biết anh có nghe vào không nữa, chỉ hy vọng sau này nếu

Không thể tránh được kết cục như trong nội dung tiểu thuyết, khi anh có ý muốn ly hôn trong đầu thì có thể nhớ lại những lời nói hôm nay của cô.
Sau khi về đến nhà, cũng đã gần chín giờ, Đồng Vũ Vụ vẫn còn dì cả đến thăm, muốn nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nằm, còn Phó Lễ Hành sau khi nhận được tin nhắn của trợ lý đặc biệt Chu thì đi đến thư phòng.
Trong tin nhắn nói đã gửi hành trình của Tần Dịch ngày hôm đó vào hòm thư, Phó Lễ Hành ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính đăng nhập vào hòm thư, quả nhiên là trong hòm thư cá nhân của anh có một mail mới, mở ra xem thì đó là hành trình ngày hôm đó của Tần Dịch, vô cùng tỉ mỉ, gặp ai, rồi cùng ai ăn cơm trong bao lâu đều rất rõ ràng.
Hành trình ngày hôm đó của Tần Dịch căn bản cũng không có chỗ kỳ lạ, chỉ là lúc chạng vạng hắn có quay về Tần trạch, ở lại đó gần một tiếng.
Nhất định là trong lúc ở đó Tần Dịch tình cờ biết được chuyện năm đó Đồng Vũ Vụ dầm mưa bên ngoài Tần trạch để cầu xin Tần Hoài đồng ý, mà sự thật chứng minh, sau khi Tần Dịch đi ra liền trực tiếp chạy đến biệt thự Tùng Cảnh, cho nên có thể kết luận, Tần Dịch biết được chuyện này là ở Tần trạch.
Với tính cách cay độc của Tần Hoài, ông ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho Tần Dịch biết, quan hệ của hai cha con bọn họ vốn đã rất tệ, hơn nữa Đồng Vũ Vụ đã kết hôn, cho dù có người kề dao lên cổ Tần Hoài, thì Tần Hoài nhất định cũng không nói, càng nghĩ thì người đáng nghi nhất chính là mẹ kế của Tần Dịch.
Nghĩ như vậy liền thấy rất có lý.

Tần Dịch và mẹ kế không hợp nhau, chuyện này ở Yến Kinh cũng không phải là bí mật nữa, trước kia ở ngoài mặt hai người còn có thể giữ được hòa khí, nhưng hiện tại thân thể của Tần Hoài ngày một kém đi, Tần Dịch thì tiếp quản công ty, mẹ kế của hắn tuyệt đối sẽ không thờ ơ.

Mẹ kế của Tần Dịch muốn mượn đao giết người, cũng không phải kỳ lạ.
Nhưng mà có một chút kỳ lạ, với quan hệ của Tần Dịch và mẹ kế của hắn, và với tính cách của Tần Dịch, hắn ta sẽ nghe theo lời mẹ kế hắn nói sao?
Trong này nhất định còn có chuyện mà anh không biết.
Phó Lễ Hành suy nghĩ một lát, đây chỉ là suy đoán của anh thôi, liền gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt Chu, “Cậu lại đi kiểm tra một chút về hành tung mấy ngày nay của mẹ kế Tần Dịch.” Anh dừng lại một chút, lại trầm ngâm nói: “Thuận tiện đi kiểm tra xem tài khoản ngân hàng của bà ta luôn, xem thử …..có chỗ nào kỳ lạ không.”
Anh đoán mẹ kế của Tần Dịch đã lợi dụng miệng của người khác nói ra chuyện này, chuyện này tuyệt đối không phải là kế hoạch ngày một ngày hai được, nếu muốn tra ra chuyện gì thì tài khoản ngân hàng cũng có thể cung cấp một ít manh mối quan trọng.
Sau khi xử lý xong chuyện này, Phó Lễ Hành quay lại xử lý mấy mail công việc, xong xuôi hết anh mới trở lại phòng ngủ chính, thấy Đồng Vũ Vụ đang ngồi trước bàn trang điểm, không biết là đang làm cái gì.
Đồng Vũ Vụ nghe thấy âm thanh mở cửa, nghiêng đầu nhìn, vừa lúc cùng Phó Lễ Hành bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhanh chóng vẫy vẫy tay với anh, “Chồng à, mau lại đây, em có chuyện cần anh giúp.”
Phó Lễ Hành đi qua, lúc này mới phát hiện trên bàn trang điểm có rất nhiều thiệp mời, anh suy nghĩ một chút liền biết, “Là thiệp mời sinh nhật của em sao?”

“Đúng vây, thiệp mời này là em mời nhà thiết kế làm đó, nhìn đẹp lắm phải không.” Đồng Vũ Vụ có chút ngại ngùng, “Chủ đề của buổi tiệc là Alice, em rất thích thiệp mời này, nhưng mà bây giờ vẫn còn chưa có viết tên của khách mời, chữ của anh đẹp, anh giúp em viết, có được không?”
Phó Lễ Hành hỏi: “Sao em không tự viết?”
Đồng Vũ Vụ than thở, “Ai kêu chữ của em khó nhìn, sau khi tốt nghiệp số lần cầm viết càng ngày càng ít, cảm thấy không có khí lực để cầm viết, chữ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ của anh đẹp, giúp em đi nha.”
Chữ của cô cũng không có xấu, khi còn nhỏ cũng từng luyện qua, cô chỉ muốn tìm một lý do để Phó Lễ Hành viết giúp cô thôi, như vậy thì, mọi người sẽ nhanh trí phát hiện ra tên trên thiệp mời là do Phó Lễ Hành viết, đây là vì anh yêu sâu đậm cô nha! Nghĩ thử xem, người như Phó Lễ Hành trăm công nghìn việc có thể giành ra chút thời gian để giúp cô viết thiệp mời, chỉ cần nghĩ thôi, đến cả cô cũng cảm nhận được tình cảm mà Phó Lễ Hành dành cho cô, chứ đừng nói đến những người thích hóng chuyện.
“Được không anh.” Cô lôi kéo tay của Phó Lễ Hành, làm nũng đủ kiểu.
Phó Lễ Hành bị cô lôi kéo cũng không có biện pháp, đành phải gật đầu, “Được.”
Tiệc sinh nhật lần này của Đồng Vũ Vụ mời rất nhiều người, Phó Lễ Hành cầm viết lên viết rất lâu.
Đồng Vũ Vụ ngồi ở bên cạnh anh, dáng vẻ viết chữ của anh rất nghiêm túc, chữ viết cũng rất mạnh mẽ, có một loại khí chất được thể hiện ở chữ viết trên giấy, cô chống cằm nhìn anh, không biết tại sao lại nghĩ đến thời đi học nếu được ngồi cùng bàn với anh thì thật hạnh phúc.
“Thiệp mời này là mời ai vậy?” Sau khi viết xong, Phó Lễ Hành phát hiện còn một thiệp mời trống, “Hình như không giống với những thiệp mời khác?”
Đồng Vũ Vụ nhận lấy bút máy trong tay Phó Lễ Hành, cười hì hì nói: “Đương nhiên là không giống rồi, đây là dành cho người quan trọng nhất.”
Mấy thiệp mời khác có màu xanh nhạt, chỉ có duy nhất cái này là có màu hồng nhạt.
“À.”
Phó Lễ Hành viết xong chuẩn bị đứng dậy, Đồng Vũ Vụ túm lấy anh, “Anh xem thử chữ em viết đi.”
Sau khi chờ Phó Lễ Hành ngồi xuống, cô giống như học sinh, nghiêm túc viết xuống ba chữ “Phó Lễ Hành” vào chỗ tên khách mời trong thiệp mời, sau đó thổi thổi cho khô mực rồi đưa thiệp mời cho anh, nghiêng đầu cười xinh đẹp: “Thiệp mời này là dành cho anh, anh xem đi, em viết tên của anh có đẹp không, hai năm nay, em viết nhiều nhất chính là tên của anh nha.”
Hai năm nay Đồng Vũ Vụ đều dùng thẻ phụ của Phó Lễ Hành để mua sắm, thẻ riêng của mình thì cô rất khi dùng, khi quét thẻ thanh toán đều ký tên của anh, hiện tại cô viết nhiều nhất chính là tên của anh, cô cũng không có nói sai nha.
Phó Lễ Hành nhận lấy thiệp mời rồi nhìn nhìn, chữ viết của cô rất xinh đẹp, anh nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ là trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
“Em viết có đẹp không?” Đồng Vũ Vụ đột nhiên nghĩ đến, “Anh ký tên đi, em muốn bắt chước chữ viết của anh, chữ viết của anh rất đẹp.”
Phó Lễ Hành nhận lấy cây bút, nghĩ một chút, viết xuống ba chữ “Đồng Vũ Vụ” ngay bên cạnh ba chữ “Phó Lễ Hành” mà cô viết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play