Trong phòng bao không phải ai cũng vui vẻ, Đào Việt không yên lòng ngồi uống rượu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Lễ Hành một cái, không may là đối phương cũng không để ý quét mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, hắn sợ mất hồn, liền thấy chột dạ, lúc này đôi chân cũng nhũn ra, nhân lúc không ai để ý, hắn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bao, đi vào toilet, sau khi xác nhận là không có ai, lúc này mới gọi đến số điện thoại của Tần Dịch.

“Ca, Dịch ca, cái kia….

” Đào Việt sờ sờ mũi, vẻ mặt không được tự nhiên, nói dối: “Hôm nay Vũ Vụ không đến, hình như bận chuyện gì đó.


Đào Việt đánh bài, ở trên còn trưởng bối nghiêm khắc, sau khi đánh bài thua cũng chỉ có thể mượn bạn bè để bổ sung vào chỗ thiếu hụt, trong đám anh em anh đều vay mượn, sau cùng vẫn là Tần Dịch xem như có tình nghĩa, cho hắn mượn mấy trăm vạn chi tiêu.

Hắn thiếu không chỉ có tiền, mà còn có ơn nghĩa, cho nên khi Tần Dịch muốn hắn tiết lộ tin tức, mặc dù hắn sợ phiền phức, nhưng cũng chỉ ó thể cố gắng đáp ứng, đầu năm nay thiếu nợ ân tình là khó trả nhất.

Nếu hôm nay chỉ có Đồng Vũ vụ đến đây, Đào Việt cũng sẽ không thấy gánh nặng như vậy, nhưng hiện tại Phó Lễ Hành cũng đến, nếu xảy ra chuyện gì không thể khống chế được, hắn có thể thoát được sao?
Càng nghĩ càng thấy sợ, Đào Việt chỉ có thể nhân lúc Tần Dịch chưa đến đây, nhanh chóng đi gọi điện ám chỉ để anh ta đừng đến nữa.

“Ừ, biết rồi.


“Ơ kìa?”
Vốn Đào Việt nghĩ sẽ phải nói rất nhiều mới có thể thuyết phục được Tần Dịch, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy?
“Đào Việt, cảm ơn cậu.


Sau khi cúp điện thoại, Tần Dịch ngồi trên xe, ánh sáng trong bãi đỗ xe mờ nhạt, anh lại nhìn đến biển số của chiếc xe đối diện.

Đó là xe của cô ấy, huống chi, vừa rồi anh nhìn thấy Phó Lễ Hành xuống xe.

Anh thông qua Đào Việt biết được cô có một buổi họp lớp, anh đã sớm hỏi thăm thời gian và địa chỉ rồi, đêm qua vội vàng đi công tác nên cả đêm không ngủ, buổi sáng thức dậy lại phải mở mấy cuộc họp quan trọng, mãi cho đến buổi chiều anh mới tranh thủ được hai ba giờ, anh không nghỉ ngơi, không ăn trưa, lái xe đến thành phố bên cạnh để mua bánh mochi và bánh chẻo áp chảo mà cô thích ăn.

Vì để cho cô được ăn nóng, anh đã dùng bình giữ nhiệt, nhanh chóng trở về không dám chậm trễ một phút nào.

Tần Dịch nhìn qua kính chiếu hậu, thấy bảy tám bình giữ nhiệt ở ghế sau, không khỏi tự giễu cười.

Anh nghĩ cô sẽ không chịu ăn một mình đồ ăn anh mang đến, nên tự lừa mình dối người mà mua rất nhiều, nghĩ đến anh cùng bạn học lớp cô cũng có chút giao tình, sau bữa ăn mời bọn họ ăn mochi và bánh chẻo áp chảo cũng không có gì bất ngờ, trên đường đến đây anh rất hồi hộp và háo hức, giống như nhớ lại năm đó, buổi tối cô chỉ thuận tay đăng một trạng thái nói muốn ăn bánh chẻo áp chảo, anh liền lái xe suốt đêm đến thành phố bên cạnh…
Năm đó à năm đó.

Anh sống đến bây giờ, cũng chưa từng cúi đầu trước người ngoài nào trừ cô…, cho dù cha anh lấy thắt lưng đánh, anh cũng không thỏa hiệp, nhưng hết lần này đến lần khác lại cúi đầu vì cô, khi đó bất luận vì sao lại cãi nhau, anh cũng luôn là người đầu tiên cúi đầu giảng hòa, ở trước mặt cô, anh không có tôn nghiêm, cũng không cần tôn nghiêm.

Nhưng dù như thế nào cô cũng sẽ không quay đầu lại nhìn anh, đúng không?
Các bạn trong lớp đều tự chạy xe đến quán KTV mà lớp trưởng mở.

Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ rời đi sau cùng, bởi vì phải thanh toán, Đồng Vũ Vụ đứng một bên, nhìn thấy chồng mình lấy ví tiền trong túi ra đưa một tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ quẹt thẻ hai ba lần…Cô đột nhiên thấy Phó Lễ Hành thật đẹp trai.

Rõ ràng trước đây mỗi lần sinh nhật của cô còn có kỷ niệm ngày cưới, anh luôn tặng cô những món quà giá trị lớn, nhưng vì sao hiện tại anh giúp cô thanh toán, chỉ trả có mấy vạn, mà tim cô lại đập nhanh, nội tâm nhỏ bé lại càng không ngừng vì anh mà điên cuồng hò hét vậy chứ?
Đều là họa do hệ thống gây ra, hiện tại cô quá dễ dàng bị rung động rồi, như vậy không tốt, không tốt.

Phó Lễ Hành đem ví tiền bỏ lại vào túi, nghiêng đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô đang mơ màng nhìn anh, ánh mắt….

.

có chút kỳ lạ.

“Em làm sao vậy?”
Đồng Vũ Vụ cười hì hì, đi tới nắm tay anh, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay anh vô cùng đẹp trai.


Phó Lễ Hành ừ một tiếng, sau đó đi vào thang máy, còn cố ý nhìn bản thân mình trong gương của thang máy, ăn mặc cũng không khác với bình thường, có gì đặc biệt sao?
“Em còn nghĩ là anh không thích đến những nơi như KTV chứ”
“Cũng không thích lắm.

” Lấy vị trí của Phó Lễ Hành, anh không cần phải trợn mắt nói dối với ai, “Chỉ là anh nhìn thấy em rất muốn đi thôi.


Đồng Vũ Vụ cảm động, “Sao hôm nay anh lại tốt như vậy?”
Vừa chủ động đến đây giúp cô thanh toán, lại bồi cô đi KTV, anh ta có chút không đúng, nếu không phải xác định hiện tại anh có chút thích mình, thì cô thực sự hoài nghi anh đang chột dạ, hoặc đây chính là bữa tối cuối cùng.

Phó Lễ Hành bị cô hỏi vấn đề này, suy nghĩ một lát, cũng không có đáp án chính xác, tùy tiện nói: “Hai năm nay, anh rất ít đi cùng em.


Thì ra là lương tâm trổi dậy?
Đồng Vũ Vụ suy nghĩ, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ giả bộ hiền lành nói công việc của anh là quan trọng nhất, hôm nay cô lại không muốn nói như vậy, liền cười xinh đẹp, “Anh biết là tốt rồi, lần trước bạn học của bọn em kết hôn, Từ Duyên Thanh bồi Tống Tương đi tham dự, nhưng em là người cô đơn.


Người cô đơn?
Phó Lễ Hành cẩn thận thưởng thức từ này, biết rõ là cô đang oán trách, nhưng cũng không thuận theo mà đáp ứng sau này đều sẽ bồi cô, chỉ trầm mặc một lát, từ thang máy đi ra, trầm giọng nói: “Từ Duyên Thanh mới tiếp quản công ty, ở trên còn có anh họ cùng bác cả giúp sức nên tương đối rảnh rỗi.


“?”
Đồng Vũ Vụ trợn mắt há mồm
Không nghĩ đến Phó Lễ Hành sẽ giẫm đạp lên người khác mà tìm lý do cho mình, còn có thể thản nhiên, hợp tình hợp lý đến như vậy.

Anh ta đã nói như vậy, chẳng lễ cô còn muốn vặn lại nói với anh Từ Duyên Thanh bận rộn chứ sao không?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play