Đồng Vũ Vụ biết đây là cơ hội để đến gần với thế giới nội tâm của anh, vừa lúc có thể diễn vai giải bầu tâm sự luôn nha.

Cẩn thận nghĩ lại, anh ta ở công ty chắc cũng không tốt lắm, mặc dù cha Phó không đến công ty, nhưng trên danh nghĩa vẫn giữ chức lão Đại, công ty cũng còn vài lão cổ đông, không thể đụng đến được, anh ta nhất định là rất nghẹn uất.

“Lưu thúc chú ấy….

.

” Đồng Vũ Vụ dừng lại một chút, trong thương trường cô giống như tiểu bạch vậy, chuyện làm ăn buôn bán cô không thể nói nhiều được, sẽ lộ ra khuyết điểm, “Anh đừng để lời chú ấy ở
trong lòng, năng lực của anh đều được mọi người công nhận, em thấy cổ phiếu của công ty tăng lên không ít đâu.


Cô đang lo lắng cho anh sao?
Phó Lễ Hành bật cười, anh một tay nắm tay lái, sắc mặt tự nhiên trấn định nhìn tình hình giao thông phía trước, “Vua nào thì thần đó, mấy cổ đông khác cũng muốn xem xem điểm mấu chốt của anh ở đâu, Lưu Hướng Đông bất quá cũng chỉ có người dẫn đầu thôi, sau lưng ông ta còn kích động mấy nhân tài mà anh tốn không ít tâm tư nữa.

Đừng lo lắng.


Mặc dù giọng điệu của anh rất bình thản nhưng Đồng Vũ Vụ nghe ra được ý tứ “Ở trước mặt tôi thì hung hăng càn quấy nhưng mà cỏ trên mộ đã cao tới hai thước rồi.


“Vậy thì tốt rồi.

” trong lòng Đồng Vũ Vụ phiền muộn, cô cùng Phó Lễ Hành ở chung một chỗ, ở bất kỳ phương diện nào, cô cũng bị đè bẹp, nói đến tiền, cô cũng kém xa, nói đến quyền thế, càng không cần phải nói, còn về về thủ đoạn và chỉ số thông minh…… càng thôi không cần phải nói nữa.

Người đàn ông như vậy sao lại yêu cô? Hoặc là nói, anh sẽ yêu một người phụ nữ nào sao?
Cô cũng không biết sao cô lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?
Thấy Đồng Vụ Vũ rơi vào trầm mặc, Phó Lễ Hành lại nói, “Muốn ăn ở nhà hàng nào? Anh đưa em đến.


“Chúng ta đến nhà hàng nơi lần đầu hẹn hò đi.

” Đồng Vũ Vụ hai tay đặt lên đầu gối, “Nhà hàng kia trên đường Dương Thanh.


Phó Lễ Hành nghĩ một chút, liền nhớ ra, nhà hàng đó là của bạn Chu Trì mở, “Ừ.


Đồng Vũ Vụ không phải là người biết khó mà lui, trái ngược với nội tâm là tinh thần đang vô cùng dâng trào, người đàn ông như Phó Lễ Hành đương nhiên là khó chinh phục, nhưng một khi anh vì cô mà thuần phục, về sau cô có thể trèo lên đầu anh rồi.

Cô cũng không cần phải diễu võ dương oai nữa, cô chỉ cần đứng bên cạnh anh hưởng thụ vinh hoa phú quý là được rồi.

Đi vào nhà hàng, cũng là trở lại nơi xưa, đột nhiên Đồng Vũ Vụ muốn đến gian phòng lần đầu tới đây, nhân viên lễ tân thông qua máy tính thấy gian phòng đó đã có khách đặt trước, đang chuẩn bị nói xin lỗi, thì quản lý chạy đến, không đợi nhân viên lễ tân mở miệng liền nhiệt tình dẫn đường Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ: “Phó tổng, mời bên này, phòng bao này vừa lúc hôm này trống, ngài cùng phu nhân tới thật khéo.


Khi quản lý trở lại trước quầy lễ tân, hạ giọng trách: “May mắn là tôi từng gặp Phó tổng và Phó thái thái một lần, bằng không đã đắc tội với nhân vật lớn mà còn không biết.


“Nhưng mà, có khách gọi điện thoại tới đặt phòng……”
“Đến lúc đó thì giải thích thật tốt, không được thì xin lỗi rồi tặng cho bọn họ một phần tráng miệng hoặc một món mới.


Sau khi Đồng Vũ Vụ ngồi xuống, nhìn xung quanh phòng bao, “Hơn hai năm rồi, nhà hàng này cũng thay đổi, không còn giống trước kia nữa.


Mấy loại đề tài này bình thường Phó Lễ Hành sẽ không trả lời, dù sao hai năm trước bài trí của phòng ăn ra sao, anh cũng không nhớ rõ.

Lúc hai người vừa chọn món ăn cùng món tráng miệng xong, đột nhiên có người đập cửa, một người bình tĩnh như Phó Lễ Hành cũng phải sửng sốt.

“Tôi muốn nhìn xem là ai dám đoạt lấy gian phòng của lão tử.


Thẩm Hưng Vũ tính tình kiêu ngạo, hống hách, trên có ông nội bà nội cưng chiều, dưới có anh trai chị gái chống lưng, ở Yến Kinh này nói hắn đi ngang cũng không khoa trương, hôm nay dẫn theo em gái mới quen biết đến đây, đơn giản là muốn thể hiện một chút trước mắt em gái này, bây giờ thì tốt rồi, bị nhân viên của nhà hàng làm cho bẽ mặt, hắn đặt gian phòng này trước chớp mắt lại đưa cho người khác, đây là xảy ra chuyện gì, có phải khinh thường hắn không?
Mặc kệ nhân viên ngăn cản, Thẩm Hưng Vũ một cước đá văng cửa ra, còn hùng hùng hổ hổ đi vào, chỉ thấy ngồi trong phòng là một nam một nữ, người đàn ông quét mắt nhìn lại đây
Thẩm Hưng Vũ nhìn thấy rõ người ngồi bên trong là Phó Lễ Hành, hai chân mềm nhũng.

“Phó, Phó Phó tổng.


Phó Lễ Hành cũng không biết người lỗ m4ng tuyên bố muốn anh phải cút đi này là ai, nhưng chuyện này cũng không ngăn trở được anh trong thời gian ngắn đã hiểu rõ mọi chuyện.

Người đàn ông trẻ này tuy là vô lý nhưng sự thật là bọn họ chiếm gian phòng mà người ta đặt trước.

Anh chuẩn bị gọi quản lý tới xác nhận, anh thực sự không biết chuyện đã đoạt lấy chỗ ngồi của người khác, dù vô tình không để ý, nhưng cũng nên nói một tiếng xin lỗi.

Nhưng mà chưa chờ Phó Lễ Hành có hành động, người đàn ông trẻ tuổi kia khom người, run rẩy nói: “Phó tổng, ngài dùng cơm, tôi không quấy rầy ngài nữa.

” nói xong liền lễ phép nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ không hiểu chuyện gì hết, nhưng mà cũng không còn muốn làm rõ chuyện vừa phát sinh, cứ như vậy kết thúc.

“Anh biết anh ta sao?” Qua một lúc lâu, Đồng Vũ Vụ hỏi
Phó Lễ Hành lắc đầu, “Không biết.


“Ồ.

” Đồng Vũ Vụ một tay chống cầm, không còn hứng thú.

Điều này làm Phó Lễ Hành chú ý, rõ ràng lúc nãy còn tốt, sao bây giờ tâm trạng lại giống như không tốt vậy.

“Làm sao vậy, em mất hứng à?”
Thật ra Phó Lễ Hành cảm thấy không cần vì chuyện vừa rồi mà làm tâm trạng không tốt, không cần phải vì sai lầm của người khác mà làm ảnh hưởng tới mình, giống như chuyện nhà hàng làm việc thất trách khi nãy.

“Dạ.

” Đồng Vũ Vụ không che dấu liền gật đầu, “Đúng là không cao hứng.


Không đợi Phó Lễ Hành hỏi vì sao, cô liền dùng ngữ khí hờn dỗi cùng oán giận nói, “Vừa rồi anh có nhìn thấy túi xách của cô gái kia không, lại giống kiểu dáng với của em, em bị đụng hàng túi xách.


Đụng hàng không phải là chuyện tốt gì, dù có thắng cũng không còn thấy đẹp nữa, đụng hàng túi xách cũng giống vậy, làm cô có cảm giác vác cái túi có kiểu dáng rất giống nhau bán ở bên đường.

Rõ ràng túi xách của cô rất nhiều mỗi ngày một cái mấy tháng cũng không trùng lặp, mà vì sao hôm nay tiện tay lấy một cái lại đụng hàng với người khác chứ?
Vẻ mặt Phó Lễ Hành khó hiểu.

?
Vì chuyện này mà mất hứng sao?
Đụng hàng nên mất hứng? Phó Lễ Hành cảm thấy, đời này anh không thể nào hiểu được phụ nữ, nhất là suy nghĩ của vợ anh.

Cô đã bày tỏ rõ ràng là mất hứng, anh lại không biết an ủi cô, khuyên nhủ cô như thế nào, nhưng mà mặc kệ cũng không được, dù sao thì hôm nay cô cũng mang cơm trưa cho anh, còn chờ anh cả buổi chiều nữa, suy nghĩ một chút, anh nghĩ ra một biện phắp không biết có được hay không, “Chờ ăn cơm xong, trước khi xem phim, chúng ta đi tản bộ để tiêu cơm.


Đồng Vũ Vụ nghi hoặc nhìn anh, tản bộ tiêu cơm sao? Ở đây là khu trung tâm, tản bộ ở đâu chứ?
“Gần đây có một trung tâm thương mại, có thể qua đó mua sắm, nếu như em để ý chuyện đụng hàng túi xách, vậy thì mua cho em một cái túi khác được không?”
!
!!!
Cô không nghe nhầm chứ! Anh nói mua túi xách cho cô nha!
Tim Đồng Vũ Vụ đập nhanh hơn, cô kinh ngạc trong chốc lát, như sợ Phó Lễ Hành sẽ đổi ý, vội vàng gật đầu, “Được, anh nói rồi nha, không được đổi ý đâu!”
Tuy rằng ở cửa hàng cũng không nhất định có kiểu dáng mà cô thích, nhưng mà cô vẫn rất cao hứng, cùng Phó Lễ Hành đi mua sắm tiền sẽ không tính vào trong ngân sách của cô, cô đã hỏi qua hệ thống, trời ơi, mặc dù mới tham gia thử thách có mấy ngày, nhưng mà cái cảm giác mua mua mua đó đều giống như chuyện của kiếp trước vậy, cô thật không dễ dàng nha!
Phó Lễ Hành thấy biểu tình trên mặt Đồng Vũ Vụ từ âm u chuyển sang sáng láng, lại nhận thức rõ được câu nói phụ nữ trở mặt nhanh hơn lật sách là như thế nào, nhưng mà lừa cô thật dễ, làm cô vui vẻ cũng rất đơn giản.

Anh không biết chính là, giờ phút này khóe miệng anh cũng đang nhếch lên, tâm trạng rõ ràng cũng rất tốt.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play