Đồng Vũ Vụ còn chưa đụng vào hải sản, làm gì có chuyện ngón tay bị kẹp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng diễn xuất của cô.

“Không sao rồi.

” Tai cô đỏ ửng, muốn rút tay lại, “Không cẩn thận bị kẹp, lúc đầu thì có đau một chút, bây giờ thì hết đau rồi, ngay cả dấu cũng không còn nữa.


“Hôm nay là do anh không suy nghĩ chu đáo.

” Ngữ khí của Phó Lễ Hành cũng trầm thấp, anh căn bản cũng không để ý đến những chuyện khác, giống như chuyện Đồng Vũ Vụ không có kinh nghiệm đi chợ, “Sau này sẽ không như vậy nữa.


Dì Tôn không có ở đây, cuộc sống của bọn họ có chút bất tiện.

Anh dường như chưa quen với cuộc sống chỉ có hai người như hiện tại.

Dù sao từ nhỏ Đồng Vũ Vụ cũng là Đại tiểu thư được nuông chiều, mặc dù sau năm 15 tuổi cuộc sống hoàn toàn thay đổi, nhưng ở phương diện vật chất, vợ chồng Đồng thị cũng không hẹp hòi với cô, hiện tại, vì một câu nói của anh mà cô có thể đi chợ mua hải sản, điều này khiến Phó Lễ Hành nhất thời rất kinh ngạc, nhưng anh cũng muốn lảng tránh cái ý nghĩ trong đầu.

Dù trong đầu có xuất hiện một ý nghĩ nhưng anh vẫn không muốn sự thay đổi, anh không muốn phát sinh sai lầm, càng không muốn bởi vì một chút suy nghĩ đó mà làm khó bản thân.

Không có gì hết.

“Anh đi nấu cơm.

” Phó Lễ Hành cởi áo khoát, xắn tay áo, bộ dạng chuẩn bị nấu cơm.

Đồng Vũ Vụ cũng không trông cậy Phó Lễ Hành có thể ân cần hỏi han cô, nếu anh thực sự làm như vậy cô còn nghi ngờ mình gặp quỷ nữa.

Nhưng mà chỉ nói hai câu, so ra, cô cũng có chút thất vọng.

Quả nhiên anh ta không có lương tâm mà.

Hải sản chú trọng nhất chính là giữ nguyên hương vị, hấp hay luộc đều ngon, tôm hùm lớn đã được ông chủ cửa hàng hải sản xử lý xong, bữa cơm chiều không tới nửa giờ đã làm xong, so với tưởng tượng còn nhanh hơn, Phó Lễ Hành làm đúng theo công thức trong phần mềm nấu ăn nên mùi vị rất ngon, thịt tôm tươi và dai, do bản thân cũng có góp phần, nên Đồng Vũ Vụ cảm thấy bữa cơm này ngon không thua gì nhà hàng hải sản lớn nhất ở Yến Kinh.

Dùng cơm tối xong, Phó Lễ Hành đi vào thư phòng.

Bởi vì thời gian anh ở nhà cũng không nhiều, nên Đồng Vũ Vụ cũng không để ý chuyện anh dùng xong cơm tối liền vào thư phòng.

Lúc này Phó Lễ Hành vào thư phòng không phải để xử lý công việc, mà đang nhắm mắt lại bình tâm suy nghĩ.

Anh không quen với hành động của Đồng Vũ Vụ, lại càng không quen bản thân như thế này.

Nghĩ đến tháng sau là sinh nhật của cô, mặc dù có thể tặng cho cô một chiếc du thuyền là đủ rồi, nhưng trải qua chuyện hôm nay, anh có suy nghĩ hơn.

Anh bgoij điện thoại cho trợ lý đặc biệt: “Gần đây có buổi đấu giá nào không?”
Trợ lý đặc biệt Chu so với trợ lý Vương thì công việc có nhiều hơn một chút, hiện tại đang đi công tác ở Hồng Kông, đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ vẫn chưa hết thất thần, “Cuối tuần này ở Hồng Kông có một buổi đấu giá, nghe nói đấu giá một chiếc vòng cổ bằng đá quý tên là Nở Rộ.


“Nếu đấu giá thì cần bao nhiều để lấy được?”
“Ước tính từ 400 vạn đến 500 vạn bảng Anh.


“Vậy đấu giá đi.


So với trợ lý Vương thì trợ lý đặc biệt Chu đi theo Phó Lễ Hành lâu hơn, đương nhiên hắn biết Phó Lễ Hành đấu giá châu báu hoặc là tặng cho mẹ hoặc là tặng cho vợ, trong lòng hắn phán đoán, hỏi, “Tháng sau là sinh nhật của thái thái, đây là ngài chuẩn bị quà cho thái thái sao?”

“Ừ.


Trợ lý đặc biệt Chu càng kinh ngạc: “Phó tổng, hôm trước ngài có nói tôi đi xem một chiếc du thuyền……”
Chẳng lẽ du thuyền không phải là quà sinh nhật sao?
Phó Lễ Hành: “Không thể sao?”
Trợ lý đặc biệt Chu: ….

”.

Thật xin lỗi đã làm phiền rồi”, không thể hiểu được mấy người có tiền tặng quà đều tặng hai phần sao.

Nhưng đây không phải là Phó tổng bắt đầu để tâm đến thái thái sao, trước kia dù có chuẩn bị quà sinh nhật nhưng cũng không tỉ mỉ như vậy nha.

***
Hôm sau, khi Đồng Vũ Vụ bị đồng hồ đánh thức, phát hiện Phó Lễ Hành đã đi làm.

Cô vừa xuống lầu vừa nghi hoặc, chẳng lẽ hôm nay ở công ty có việc gì quan trọng sao, bình thường thì khoảng bảy giờ mới rời giường, mà hôm nay mới bảy giờ đã ra khỏi cửa rồi?
Trong lòng tự nhắc nhở không thể được một tấc lại tiến một thước được, nhưng Đồng Vũ Vũ đi vào nhà bếp nhìn xung quanh rồi lặng lẽ đến bàn ăn, phát hiện không thấy bữa sáng tình yêu như mình tưởng, cô bĩu môi, còn tưởng hôm qua anh ta cảm động nên hôm nay dậy sớm để làm bữa sáng cho cô.

Ngân sách một ngàn đồng cơ bản đã xài hết, những ngày còn lại phải bấm bụng cho qua.

Đồ trong tủ lạnh cũng đủ cho một mình cô ăn, nhưng còn Phó Lễ Hành yêu cầu rất cao, không biết người này có phải đam mê nấu ăn hay không mà mỗi lần xuống bếp đều không cân nhắc tới tình huống thực tế, giống như khi dì Tôn còn ở đây cũng tiêu xài lãng phí, rõ ràng chỉ có hai người ăn, mà cô thì ăn rất ít, anh ta lại làm hai món mặn hai món chay… lần nào cũng ăn không hết.

Cứ để anh ta nấu như vậy, đồ ăn cô mua ở siêu thị trước đó cũng không được mấy ngày.

Đồ phá gia chi tử!
Đồng Vũ Vụ nhân lúc không có người ở nhà nên hùng hùng hổ hổ, lúc này điện thoại di động vang lên, là Lục Nhân Nhân gọi đến.

Điện thoại vừa kết nối, còn chưa kịp “Uy” một tiếng, đầu bên kia vừa kết nối đã hét lên: “Báo! Vũ Vụ mình khẳng định cậu còn chưa biết nha, mình cũng chỉ vừa mới biết được thôi,Vạn tiên sinh lập di chúc, mặc dù cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng mà Vạn tiên sinh chỉ mới hơn 50 tuổi nha, mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, trong di chúc tất cả tài sản của ông ấy đều để lại cho Vạn Lâm Gia và Vạn phu nhân, còn Vạn Lê Như chỉ có một căn biệt thự ở nơi hẻo lánh, và một số bất động sản không được xem trọng, ngay cả cổ phần của Vạn thị cũng không có, đoán chừng tổng giá trị chỉ có mấy ngàn vạn thôi, quá đáng thương nha, thật là đáng thương mà, ha ha ha.


“Hơn nữa mình còn nghe nói Vạn Lê Như không phải là con hợp pháp, nên không được vào gia phả của Vạn gia, vốn dĩ Vạn phu nhân còn muốn tìm cho cô ta một hôn sự tốt, còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ta, hiện tại đoán chừng cũng ngâm nước nóng luôn rồi, cậu nói cô ta có phải tự tìm đường chết không chứ, nhưng mà nhìn cô ta không tốt, mình rất vui vẻ nha!”
Nếu là mọi khi, Đồng Vũ Vụ sẽ cùng Lục Nhân Nhân vui vẻ buôn chuyện một lúc, nhưng mà hôm nay lại không có hứng thú.

Lấy được mấy ngàn vạn tài sản là đáng thương sao? Vậy trong tiểu thuyết kia, cô chỉ lấy được mấy trăm vạn, chẳng phải càng đáng thương hơn sao?
Lục Nhân Nhân thấy Đồng Vũ Vụ không có hứng thú buôn chuyện, nghĩ là cô ngủ không đủ còn muốn nghỉ ngơi, nên tìm đại một lý do để cúp điện thoại, để tránh lại phải ăn cẩu lương nữa.

Đồng Vũ Vụ nằm trên sô pha, hoàn cảnh rất tôt.

Nhưng xung quanh cô có rất nhiều ví dụ cho cô thấy, một khi cô bị đuổi ra đường, bị ly hôn thì cô sẽ thê thảm ra sao.

Bị đuổi ra khỏi vòng tròn này cũng không sao, nhưng nếu một ngày cô bị mấy em gái nhỏ lẳng lơ khinh thường, thậm chí bị Vạn Lê Như châm chọc, kiêu khích, cô cũng không nghi ngờ, lúc đó mình có thể sẽ xách dao đi tìm Phó Lễ Hành.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play