24/03/2023

Lâm Sóc ngẩn người, mở to mắt, hôm nay trời vừa mưa vừa oi bức, khi cửa đóng lại, không khí xung quanh cậu dường như càng khô nóng hơn, "Sao cậu lại kéo tôi vào đây?"

Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm vào cậu, không trả lời mà hỏi: “Vì một chút chuyện nhỏ mà sau này không đến xem tôi chơi bóng nữa sao?”

"Ngẩng đầu lên."

Lâm Sóc bị nhìn đến lỗ tai nóng lên, lùi lại một bước.

Thật ra những lời cậu nói chỉ lời nói lúc tức giận mà thôi, cho dù bình thường huấn luyện không đến, có trận đấu chắc chắn sẽ đến.

Mà cậu lui một bước, Vân Diệu Trạch liền tiến lên một bước, trực tiếp ép cậu vào trong góc.

Chiều cao một mét bảy ba của cậu được coi là cao trong đám con trai, nhưng khi đứng trước mặt Vân Diệu Trạch hoàn toàn không đáng để chú ý, dù cho thường xuyên đánh nhau cũng không thể so sánh với cơ bụng tám múi và cánh tay rắn chắc được rèn luyện hàng ngày của đối phương.

Hiện tại, hai cánh tay này đang vây khốn cậu ở góc tường, dáng người tám khối cơ bụng chắn ở trước mắt.

Vân Diệu Trạch cởi mũ ném sang một bên, nói: "Hôm nay huấn luyện viên thông báo, giải đấu bóng rổ cao trung toàn quốc sắp bắt đầu vào cuối tháng mười một rồi, hai tháng này phải gấp rút luyện tập, cậu không hợp ý liền không đến, vậy sao mà tôi yên tâm luyện tập được?”

Tim Lâm Sóc đập thình thịch, cùng Vân Diệu Trạch liếc nhau một cái, liền dời đi chỗ khác, "Lúc trước cậu luyện tập thì tôi đâu có tới, không phải cậu vẫn luyện tập rất tốt đó sao."

"Trước kia là trước kia." Vân Diệu Trạch cúi đầu xuống một chút, hơi thở quét qua chóp mũi Lâm Sóc: "Hiện tại, là cậu trêu chọc tôi trước.”

"Cho nên, cậu rốt cuộc là có ý gì?"

Thật ra Lâm Sóc rất muốn hỏi, đã biết rõ là tôi thích cậu rồi, còn chạy tới thêm phương thức liên lạc nói là thú vị gì đó, rốt cuộc là cậu có ý với tôi hay không? Hay là chỉ thấy thú vị thôi?

Chuyện không rõ ràng làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

"Chính là ý này."

Dứt lời, Vân Diệu Trạch nâng cằm Lâm Sóc lên, hôn xuống.

"Ưm..." Lâm Sóc trợn tròn mắt, ánh mắt kinh ngạc đụng vào con ngươi đen như vực sâu của Vân Diệu Trạch, đầu óc nổ tung, theo bản năng đẩy ra một chút, lại bị một lực đạo lớn hơn chống lại, lưng dán chặt vào mặt tường phía sau.

Nụ hôn của Vân Diệu Trạch tuyệt đối không dịu dàng, ngược lại vừa bá đạo vừa dã man, còn nóng bỏng khiến cậu gần như tan chảy, chân mềm nhũn đến không đứng vững được, chỉ có thể dùng sức nắm chặt áo đồng phục bên hông đối phương.

Hô hấp dồn dập trong nụ hôn kịch liệt như lửa, tùy ý dây dưa.

Lâm Sóc từ đầu đến cuối đều mở to mắt, thứ nhất là không thể tin được mình đang hôn Vân Diệu Trạch, thứ hai là quá kích thích, không thể nhắm mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới chậm rãi dừng lại.

Vân Diệu Trạch vốn đã chơi bóng đến thấm mồ hôi, sau khi nụ hôn kết thúc, trên người hắn lại rịn ra một tầng mồ hôi nữa.

Sau lưng Lâm Sóc cũng dinh dính, còn không ức chế được mặt đỏ tim đập, thở hồng hộc.

"Tôi cũng có thiện cảm với cậu, Lâm Sóc, làm bạn trai tôi nhé?"

Vân Diệu Trạch đúng lúc thổ lộ tình cảm, lại cúi đầu hôn cậu, lần này Lâm Sóc chịu không nổi nữa, ôm cổ Vân Diệu Trạch, một lúc mới đáp lại, "Cậu... để tôi hẫng lại đã, tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, quá không chân thật rồi, nếu thực sự là một giấc mơ, tỉnh dậy chắc tôi sẽ hộc máu chết mất."

"Vậy tôi cắn cậu một cái nhé?"

"Cắn."

Vân Diệu Trạch cắn vào cổ cậu một cái, Lâm Sóc bị đau hừ nhẹ một tiếng, trong mắt không giấu được ánh sáng, "Con mẹ nó, vậy mà lại là thật!!!”

“Cậu cũng đã ở trong vòng tay của tôi rồi, còn có thể là giả sao?” Vân Diệu Trạch cười cười, “Nghiệm chứng xong rồi, có thể đồng ý làm bạn trai tôi rồi chứ?”

Lâm Sóc nhìn ánh mắt Vân Diệu Trạch, suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không được, quá nhanh rồi.”

Vân Diệu Trạch nhíu mày, "Việc này có gì mà cần phải nhanh hay chậm."

"Dù sao cũng chính là quá nhanh rồi."

"Được, vậy tôi phối hợp với tiết tấu của cậu từ từ đến, từ hôm nay trở đi tôi bắt đầu theo đuổi cậu, được không?" Dù sao hắn cũng không vội.

"Được."

Vân Diệu Trạch còn muốn nói gì đó, điện thoại ở trong túi quần Lâm Sóc đột ngột rung lên.

Lâm Sóc lấy điện thoại ra, thấy là Khương Nghị gọi cho mình, vừa kết nối đã có một âm thanh vô cùng lo lắng truyền đến, "Sóc à, mau tới đây, ông đây bị người chặn trong rừng cây rồi!"

Nói xong liền cúp máy.

"Muốn đi đánh nhau?" Vân Diệu Trạch buông cậu ra, "Muốn tôi hỗ trợ không?"

"Không cần, đừng trì hoãn việc luyện tập, tôi đi xem chuyện gì xảy ra." Lâm Sóc cất điện thoại chạy ra khỏi phòng thay đồ, không chạy được bao xa lại vội vàng quay về, không cẩn thận đụng vào trong ngực Vân Diệu Trạch đang đi ra cửa.

Vân Diệu Trạch đỡ cậu, cười xấu xa, "Thế nào, mới tách ra có vài giây đồng hồ mà đã nhớ tôi, nên chạy về nhào vào lòng tôi?”

"Mới không có." Lâm Sóc nhếch miệng, cười đến ánh mặt trời rực rỡ, "Tôi đến là để nói với cậu, tôi sẽ đồng ý cậu, cho nên cậu đừng bỏ cuộc.”

Vân Diệu Trạch dở khóc dở cười, "Ý là nhất định phải để tôi làm đúng quy trình đúng không?”

"Đúng."

“Sao cậu lại vừa thú vị vừa đáng yêu quá vậy, hửm?” Vân Diệu Trạch ghé sát vào cậu.

Bởi vì tâm trạng tốt đến bạo phát, cậu không so đo Vân Diệu Trạch dùng từ này để hình dung cậu, thậm chí còn dán nhãn 'đáng yêu' trở về, còn miệng không chọn lời.

"Cậu cũng rất đáng yêu, giống hello kitty."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play