Lâm Sóc không ngờ lại có một bất ngờ lớn đột ngột rơi xuống như vậy.
Tên nhóc Giang Thần Phong này chuyển trường đến đây rồi?!
"Sao cậu lại tới đây rồi? Hả? Sao cậu lại tới... Sao cậu lại tới đây rồi..."
Lâm Sóc không che giấu được chút kích động nào của mình, mấy bước đi tới trước mặt Giang Thần Phong, lảm nhảm không ngừng, cười đến không thấy mắt thấy mũi, nhảy lên vỗ nhẹ vào đỉnh đầu Giang Thần Phong, "Mẹ kiếp, cậu vậy mà cao lớn hơn tôi nhiều như vậy, ăn gì mà cao thế? Sữa bò đóng hộp trộn bột nở à? Mẹ nó, cơ bắp này, để tôi xem một chút coi có cơ bụng không…”
Khi còn bé bọn họ mặc chung một cái yếm, ngủ chung giường mặc chung quần, ừm, giống như một cặp song sinh vậy, tuy học hết cấp hai đã tách nhau, nhưng vẫn thường xuyên nói chuyện điện thoại.
"Đương nhiên là có rồi, không có tám múi tôi sẽ không cho cậu xem đâu." Giang Thần Phong không ngăn cản, Lâm Sóc vui vẻ như vậy thì anh cũng vui vẻ.
Mọi người đều ngây người trước một cảnh kịch tính như vậy.
Học sinh chuyển trường vậy mà lại quen thân với Lâm Sóc như vậy, một người thì gọi bảo bối, một người thì phấn khích nhảy tới nhảy lui như bọ chét.
Lâm Sóc quá kích động, đến mức quên mất vừa rồi cậu đi mấy bước trực tiếp đứng trước mặt Vân Diệu Trạch.
Đưa tay vén áo Giang Thần Phong lên, giở trò với tám khối cơ bụng, "Mẹ nó, cậu tập như thế nào vậy! Được rồi, moi ra ấn cho tôi, cậu đừng cần nó nữa.”
"Ấn cho cậu, để tôi cắt bụng à?"
"Cắt một cái chứ sao."
Lâm Sóc sờ soạng vài cái liền thu tay lại, nện vài quyền vào ngực Giang Thần Phong thử xem cơ ngực của đối phương có cứng không, Giang Thần Phong tùy tiện nắm chặt hai nắm đấm của cậu, đang định xin tha thì cổ tay anh đã bị tóm lấy, lực đạo không nhỏ.
Nhìn theo cánh tay đang nắm lấy cổ tay mình, một người có thân hình cao tương đương với anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, ngắn gọn mạnh mẽ phun ra hai chữ: "Buông, tay."
Lâm Sóc hơi giật mình, cũng nhìn về phía Vân Diệu Trạch.
Ý của Vân Diệu Trạch, là để Giang Thần Phong buông cậu ra.
Nhưng cậu và Giang Thần Phong chỉ là đùa giỡn mà thôi, không phải đánh nhau, hơn nữa chuyện này thì có liên quan gì đến Vân Diệu Trạch, mắc gì hắn phải xen vào chuyện của người khác?
"Người nên buông tay là cậu." Lâm Sóc mở miệng.
"Diệu Trạch, cậu làm gì vậy?" Từ Hiến cũng lên tiếng nhắc nhở, không rõ vì sao Vân Diệu Trạch lại đột nhiên ra tay.
Vân Diệu Trạch không trả lời, lại ra lệnh Giang Thần Phong lần nữa: "Buông tay cậu ra."
Giang Thần Phong thu lại nụ cười.
Tư thế hiện tại của bọn họ quả thực có chút kỳ quái, Lâm Sóc rút tay lại, nhưng Giang Thần Phong không để cho cậu rút ra mà càng nắm chặt hơn, anh vẫn luôn cứng rắn không khoan nhượng, lạnh lùng đáp: "Bảo bối của tôi, tôi muốn nắm bao lâu thì nắm bấy lâu, có liên quan quái gì đến cậu à?"
"Bảo bối, của cậu?"
Vân Diệu Trạch nhấn mạnh chữ 'cậu', trong giọng nói lan tràn tín hiệu nguy hiểm, chậm rãi nhìn về phía Lâm Sóc.
Lâm Sóc không có ý phủ nhận.
Xưng hô này Giang Thần Phong đã gọi rất nhiều năm, cậu đã sớm thừa nhận.
Không đợi nói thêm gì, Vân Diệu Trạch đột nhiên ra tay, một quyền đấm vào mặt Giang Thần Phong, xung quanh vang lên tiếng hét, Giang Thần Phong buông Lâm Sóc ra, lảo đảo lùi về sau một bước, cũng giơ tay đấm một quyền, hai người một quyền đến thịt, nghe thôi đã khiến da đầu người ta run lên.
Học sinh nhát gan một chút đã chạy về lớp học, to gan thì ở lại tham gia hóng hớt.
"Đệt, sao lại đánh nhau rồi?" Khương Nghị kéo Lâm Sóc qua, nắm đấm của bọn họ vung ở trong không khí có thể nghe được tiếng gió ríu, hiển nhiên không giữ lại chút lực nào.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay!" Lâm Sóc hét lớn.
Nhưng mà không ai nghe cậu.
Giang Thần Phong túm lấy cổ áo Vân Diệu Trạch vung vào tường, da thịt va vào vật cứng rầm một tiếng, nếu đổi lại là người khác thì đã đau đớn ngã dọc theo bức tường, nhưng Vân Diệu Trạch trong cơn tức giận hoàn toàn có thể mặc kệ đau đớn, một chân đạp Giang Thần Phong vào rào chắn, giày thể thao gắt gao nghiền ép cơ bụng đã bị Lâm Sóc sờ qua của đối phương.
Cậu đến tôi đi, không ai nhường ai.
Học sinh chuyển trường có tính cách gì mọi người không rõ ràng lắm, nhưng là nhân vật mưa gió, giáo thảo của trường cho tới bây giờ chưa biểu hiện qua một mặt hung ác như thế, người không biết thậm chí còn nghĩ rằng hắn rất tốt tính.
Điểm ấy, trước đây Lâm Sóc cũng cho rằng như vậy.
Nhưng sự thật tương phản.
"Vân Diệu Trạch, cậu nổi điên cái gì!" Lâm Sóc tiến lên túm Vân Diệu Trạch, Vân Diệu Trạch đánh nhau cũng không nhìn bên cạnh là người nào, trực tiếp dùng sức đẩy ra.
Lâm Sóc xém chút nữa ngã xuống, may mà Giang Thần Phong nhanh nhẹn đỡ cậu.
Cậu bị kẹp giữa hai người, giống như một con gà con bé bỏng, so với kỹ năng đánh nhau trước đây của bọn họ, cậu quả thật giống như một đồ chơi.
"Phong Tử, cậu đừng đánh nữa! Ngày đầu tiên đến đây đã đánh nhau thì không tốt cho cậu!" Bây giờ cậu chỉ vì Giang Thần Phong mà suy nghĩ.
Từ Hiến cũng tới khuyên can, giữ chặt Vân Diệu Trạch, "Diệu Trạch, mau dừng tay, sắp đến tiết học rồi nên đừng gây phiền phức nữa, muốn đánh nhau thì chúng ta hẹn ra ngoài trường."
Kỷ luật của trường Triết Thanh rất nghiêm khắc, lần trước xảy ra chuyện ở sân vận động, huấn luyện viên còn nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được đánh nhau nữa, Từ Hiến biết Vân Diệu Trạch an phận trong trường không phải là vì kỷ luật gì đó, mà là trong trường học không có ai chọc hắn, cho nên một khi đã ra tay thì rất dễ làm lớn chuyện.
Vân Diệu Trạch hất Từ Hiến ra, ánh mắt liếc qua Lâm Sóc.
Cái gì hắn cũng không nghe lọt tai, chỉ nghe thấy Lâm Sóc gọi một tiếng Phong Tử.
Chỉ khi thân thiết với nhau thì mới có thể dùng biệt danh để gọi nhau.
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, thể lực bọn họ ngang nhau lại cậu tới tôi lui vài lần, đột nhiên, chuông vào học vang lên, học sinh do dự không biết nên vào phòng học hay là tiếp tục xem, hai giáo viên đến lớp cũng chạy đến trong tiếng chuông, cũng không biết là ai thông báo cho chủ nhiệm giáo dục, giáo viên hăng hái xông lên tầng ba.
"Các trò làm gì đấy! Coi đây là nơi nào, đây là trường học! Nhanh chóng dừng tay lại cho tôi!"
Chủ nhiệm đi ngang qua hai giáo viên, còn chưa tới chỗ Vân Diệu Trạch và Giang Thần Phong, đã bị khuỷu tay của Vân Diệu Trạch đụng vỡ kính, máu mũi chảy ra ngã xuống đất.
"Chủ nhiệm Phùng!" Cô giáo hoảng hốt sợ hãi, nhanh chóng đến đỡ.
Chủ nhiệm Phùng đã lớn tuổi, ngã một cái cũng không phải chuyện tốt chuyện xấu gì.
Một trong số đó là một giáo viên nam, đến dạy thể dục cho lớp 12/1, giáo viên thể dục không cao bằng hai học sinh nhưng rất khỏe, một tay nắm lấy một người hét lên: "Lại đánh nhau nữa thì lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ các cậu đến! Nên đuổi học thì đuổi học!"
Lâm Sóc đỡ Giang Thần Phong.
Rống bọn họ xong, giáo viên thể dục lại mắng học sinh chung quanh về lớp, "Đều thích xem náo nhiệt không cần lên lớp đúng không? Không muốn vào lớp thì ở lại phạt đứng!"
Các học sinh lần lượt trở về phòng học, chẳng qua trong mắt vẫn chưa thỏa mãn.
Bọn họ đột nhiên đánh nhau khiến mọi người ngây ngốc một hồi, bây giờ nghĩ lại, ánh mắt nhìn Lâm Sóc đã không giống trước đây nữa.
Học sinh chuyển trường và Vân Diệu Trạch đánh nhau rõ ràng là vì Lâm Sóc.
Cô giáo dìu chủ nhiệm giáo dục đang kêu aiya đi vào phòng y tế, giáo viên thể dục hỏi Giang Thần Phong học lớp mấy, nghe nói là lớp 12/2, ánh mắt Vân Diệu Trạch lại lạnh đi mấy phần. Nếu không phải Từ Hiến cũng ở lại giúp lôi kéo hắn đi, tin chắc nắm đấm của hắn lại nện vào mặt Giang Thần Phong cho coi.
Đánh nhau hung ác như thế, chắc chắn sẽ bị thương.
Thừa dịp giáo viên thể dục đi gọi chủ nhiệm lớp, Lâm Sóc vén áo Giang Thần Phong lên, lo lắng hỏi: "Trên người có chỗ nào bị thương không? Nếu không thì chúng ta đến phòng y tế trước, có phê bình hay không thì đợi trở về rồi nói sau.”
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, da thịt tôi rất chắc." Giang Thần Phong nói.
Anh vừa nói xong, người nào đó cũng lên tiếng.
Vân Diệu Trạch nắm lấy cổ tay Lâm Sóc kéo đến trước mặt, vẻ mặt giống như ác quỷ, nói: "Tôi cũng bị thương.”
Đầu Từ Hiến có chút choáng váng, đến bây giờ vẫn chưa rõ tình huống này là sao, nhìn Vân Diệu Trạch, rồi lại nhìn Lâm Sóc, ánh mắt lướt qua giữa khuôn mặt hai người.
Chỉ thấy Lâm Sóc nghiêm mặt, nói: "Cậu bị thương, đâu phải chuyện gì liên quan tới tôi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT