Ban đêm, Lâm Dao nằm trằn trọc trên giường, nếu không phải anh trai nói, cô tuyệt đối sẽ không tin Vân Diệu Trạch là người như vậy.
Đèn bàn trong phòng vẫn còn mở.
Sách bài tập bày lộn xộn trên bàn, bài tập nên làm vẫn chưa làm, sách bài tập đã mở lâu rồi, nhưng cô ngồi nhìn cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa vào đầu, bây giờ đi ngủ cũng ngủ không được.
"Đúng là một anh trai ngốc!"
Miệng cô lẩm bẩm vài tiếng rồi xuống giường, nhớ tới điện thoại di động còn chưa sạc pin, vì thế lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, ở trường học không thể mở chuông, ngay cả chế độ rung cũng không dám mở, cho nên điện thoại di động vẫn luôn ở trạng thái im lặng.
Màn hình sáng lên.
Phía trên hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, Giang Thần Phong.
Lâm Dao a một tiếng.
Bây giờ cô mới nhớ tới điện thoại di động của anh trai bị hỏng vẫn chưa mua, có thể là liên lạc với điện thoại anh trai không được nên mới liên lạc với cô.
Ấn mở Wechat, quả nhiên, còn có tin nhắn của anh Thần Phong.
【 Giang Thần Phong: Sao anh của em vẫn luôn tắt máy vậy? 】
Giang Thần Phong là anh trai hàng xóm lớn lên cùng bọn họ, nhưng không có cái gì mà thanh mai trúc mã lãng mạn, thực tế là anh và anh trai cả ngày đều như hình với bóng, lên cây bắt chim, xuống sông mò cá, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài chơi đều ngại mang theo thứ phiền phức vướng víu là cô, có đôi khi còn cố ý trốn đi vứt bỏ cô, nói cô là trùng theo đuôi.
Khi bọn họ tốt nghiệp cấp hai, công ty của chú Giang trên thành phố phát triển tốt và ổn định, cho nên bọn họ định đón Giang Thần Phong đang được bà nội nuôi dưỡng ở quê về.
Ngày ấy lúc rời đi, anh và anh trai cô cãi nhau.
Để lại một lá thư tạm biệt.
Anh trai mắng anh ngu ngốc.
Sau đó bọn họ còn liên lạc với nhau hay không thì cô cũng không biết, nhưng cô nghĩ chắc chắn sẽ không cắt đứt như vậy, nếu không thì sao có thể đột nhiên hỏi anh trai vì sao lại tắt máy.
Bây giờ đã quá muộn, Lâm Dao sợ gọi lại sẽ quấy rầy Giang Thần Phong nghỉ ngơi, cho nên gửi lại vài tin nhắn thoại.
"Anh, điện thoại của anh trai em bị hỏng rồi."
"Anh ấy là một tên đại ngốc, gần đây xém chút nữa bị người ta bắt nạt chết mất, trước đây cho dù là một tên học tra, nhưng vẫn có đầu óc tốt, bây giờ đầu của anh ấy hỏng luôn rồi, không đúng, không phải đầu của anh ấy hỏng, mà là người bắt nạt anh ấy quá đáng ghét, quá xảo trá... ( blah blah)"
"Trên diễn đàn trường ai cũng mắng anh ấy, anh ấy đều không đánh trả, mỗi ngày đều ngủ ở nhà, anh không biết khó chịu cỡ nào đâu!"
"Em cũng không biết nên giúp anh ấy thế nào mới tốt nữa."
Lâm Dao thở dài, cuối cùng nói một tiếng ngủ ngon.
Gần nửa đêm.
Trong một toà nhà nào đó ở thành phố Hoài, cửa sổ sát đất mở rộng, ánh trăng rọi khắp sàn nhà, bao cát được treo không ngừng lắc lư, mỗi một quyền đều có thể phát ra tiếng trầm đục nặng nề.
Người luyện quyền anh mồ hôi đầm đìa, chiếc áo thể thao chữ T có logo Brioni ướt sũng, dán sát vào cơ bắp rắn chắc màu lúa mạch, sợi tóc trên trán cũng chảy mồ hôi.
Điện thoại di động đặt ở một bên sáng lên.
Ting ting ting.
Vài tin nhắn được gửi đến.
Bộp!
Một quyền cuối cùng dùng toàn lực, khiến cho bao cát nghiêng ra một góc độ khiến cho người ta kinh ngạc, bao cát văng ra rồi trở về, Giang Thần Phong dùng nắm đấm chắn lại khiến bao cát dừng lại, sau đó bật đèn phòng tập thể thao.
Trước đó quá nhập tâm nên quên mở.
Anh cởi găng tay trái ra, bấm vào tin nhắn thoại, vừa nghe vừa tháo găng tay phải.
Giờ phút này Lâm Sóc cũng không ngủ, ban ngày ngủ nhiều quá nên khiến cho cậu bây giờ không có chút buồn ngủ nào, vì thế mở to hai mắt cho đến hừng đông.
Buổi sáng em gái đến gọi cậu rời giường.
Trùm kin chăn mền, vờ như không nghe thấy.
Lâm Dao vốn dậy muộn, anh trai thì như heo, cô kéo thế nào cũng bất động nên chỉ có thể tùy cậu, nhưng anh trai không thể tiếp tục như vậy được, cho nên cô quyết định tìm Vân Diệu Trạch nói chuyện riêng, nhưng Vân Diệu Trạch không phải ở sân vận động chơi bóng rổ thì là ở trong lớp, xung quanh luôn có đồng đội hoặc mấy học sinh vây quanh, cô không tìm được cơ hội.
Cũng may Giai Giai đã tìm thấy một tin tức cho cô trước khi tan học.
Hoa khôi trường Lộ Hi Nguyệt muốn giúp chị em tốt làm bù tiệc sinh nhật, cho nên hẹn Vân Diệu Trạch cùng các đội viên buổi tối đến KTV chơi.
Lâm Dao không chút suy nghĩ liền theo dõi bọn họ, thấy Từ Hiến lái xe chở Vân Diệu Trạch và Lộ Hi Nguyệt thì tự mình bắt xe đi theo.
Trong xe thể thao, Lộ Hi Nguyệt lại trở thành bộ dáng dịu dàng, thân mật ôm cánh tay của Vân Diệu Trạch.
"Diệu Trạch, hát xong trở về đã muộn lắm rồi, nhà em lại xa nữa, đi về rất phiền phức, buổi tối em có thể ở chỗ của anh không?"
Quá rõ ràng, ý tứ chính là em muốn ngủ với anh.
Lần trước khi biết Lâm Sóc đã ngủ với Vân Diệu Trạch, cô thật sự tức điên lên, cảm thấy trước đây mình quá dè dặt, dè dặt như vậy thì có ích lợi gì, cho nên dứt khoát không thèm đếm xỉa nữa.
Hơn nữa Lâm Sóc và Vân Diệu Trạch đã chia tay, không sợ cậu tranh giành với cô nữa.
Vân Diệu Trạch không do dự chút nào, hững hờ nói: "Được."
"Wow, được nha Diệu Trạch, đúng là diễm phúc không cạn." Từ Hiến trực tiếp đâm thủng cửa sổ giấy, lại nói đùa: "Không bằng dẫn tôi theo với, thử 'bay đôi' thế nào?”
Sắc mặt Lộ Hi Nguyệt trắng bệch.
Đối với đề nghị này, Vân Diệu Trạch dường như có hứng thú hơn, "Được."
“Em không đồng ý!” Lộ Hi Nguyệt lập tức từ chối, sắc mặt trắng bệch, lắc lắc cánh tay Vân Diệu Trạch nũng nịu thổ lộ, “Diệu Trạch, đây là lần đầu tiên của em, em muốn giao toàn bộ cho anh, em sẽ không như thế với người khác, trừ anh ra thì cho đến chết em cũng không cần người khác chạm vào.”
"Trung trinh như thế?"
Lộ Hi Nguyệt gật đầu, "Ừm!"
Từ Hiến: "Haizzz, tôi chỉ đùa thôi, nếu cô không đồng ý, tôi còn có thể ép buộc cô à? Nếu cảm thấy sợ thì buổi tối có thể không cần đến chung cư của chúng tôi nữa."
Lộ Hi Nguyệt lườm hắn một cái, "Tôi không tin tưởng anh lắm, nhưng tôi tin cách làm người của Diệu Trạch, nếu tôi và Diệu Trạch ở bên nhau, anh ấy nhất định sẽ phụ trách và bảo vệ tôi, đúng không Diệu Trạch?"
Vân Diệu Trạch cười đến nghiền ngẫm.
Một chút nể mặt Từ Hiến cũng không cho, trực tiếp cười ha ha.
Mẹ nó cách làm người, còn phụ trách nữa chứ!
Quả nhiên ông trời công bằng, cho chút nhan sắc thì cũng lấy đi chút chỉ số thông minh, hoa khôi này sợ là bị đục thủy tinh thể mới không nhìn thấy vết xe đổ của Lâm Sóc.
Hôm nay bọn họ đi chơi không chỉ lái một chiếc xe, phía sau còn có hai chiếc đi theo, đoàn người đến nhà hàng ăn cơm tối trước, đến hơn tám giờ mới đi KTV.
Lâm Dao vốn định nhờ một nhân viên phục vụ gọi Vân Diệu Trạch ra một mình, nhưng khi nhìn thấy Vân Diệu Trạch ôm eo Lộ Hi Nguyệt ở cửa thì trực tiếp sung máu não.
Cặn bã!
Anh trai cô ở nhà suy đồi muốn chết, hắn lại ở KTV ôm ôm ấp ấp.
Lâm Dao vọt vào trong phòng, bưng ly bia đã rót trên bàn lên hắt vào mặt Vân Diệu Trạch.
"A! Con nhỏ điên này ở đâu đến đây? Làm gì vậy!" Lộ Hi Nguyệt đứng lên.
Xung quanh yên lặng trong giây lát, vài giây sau mọi người lập tức ồn ào, các nữ sinh thì trừng mắt nhìn Lâm Dao, Từ Hiến huýt sáo trêu đùa: “Ôi, Diệu Trạch, đây là nợ từ đâu ra vậy?”
Lộ Hi Nguyệt nhìn về phía Vân Diệu Trạch.
Trong nháy mắt bị hắt rượu, Vân Diệu Trạch không có động tác gì, chỉ nhắm mắt lại, trong phòng tối tăm, ánh đèn chuyển động theo điệu nhạc nhảy múa thỉnh thoảng lướt qua, đường nét tuấn mỹ lúc sáng lúc tối, hắn chậm rãi liếm môi dưới một cái, ánh mắt lạnh lùng ngước lên không che giấu được vẻ tàn độc.
Lâm Dao có hơi sợ.
Nhưng vì giúp anh trai, lời nên nói vẫn phải nói.
"Tôi là em gái của Lâm Sóc, anh trai tôi bây giờ ở nhà giống như một tên phế nhân, anh không có chút áy náy nào à, coi như anh không thích anh ấy, nhưng làm người cũng không thể quá đáng như vậy, ít nhất phải xin lỗi anh trai tôi rồi làm sáng tỏ chuyện trên diễn đàn đi chứ!"
Vân Diệu Trạch lau mặt, "Hóa ra là em gái của Lâm Sóc."
Lâm Dao chờ lấy hắn nói câu sau.
"Chính cậu ta là người đề nghị chia tay, nhưng nếu không thể rời xa tôi được, thì tôi luôn luôn hoan nghênh cậu ấy quay lại." Thái độ này vô cùng bất cần đời.
Lâm Dao đè ép lửa giận, "Tôi nhớ có lần anh trai tôi dậy rất sớm, hẳn là đi hẹn hò với anh đi, thường xuyên nửa đêm chạy xuống lầu lấy đồ ăn khuya, chắc cũng là anh tặng đi, anh ấy còn muốn tìm công việc bán thời gian để tích góp tiền mua quà, đánh nhau bị đánh, chẳng lẽ không phải bởi vì lúc trước anh đối xử tốt với anh ấy nên anh ấy mới như vậy sao, anh thật sự không có một chút thật lòng nào sao?”
Vân Diệu Trạch cười nhạo, "Không có thì thế nào?"
Hay cho một câu không có.
Lâm Dao không còn gì để nói, chỉ vì anh trai cô không đáng.
Cô sải bước rời đi, lúc đi tới cửa thì dừng lại một chút, quay đầu nói lời cuối cùng với Vân Diệu Trạch.
"Anh trai tôi không phải là loại người gọi là đến đuổi thì đi, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ không hối hận."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT