Cậu vừa bị nhét vào trong xe, cổ tay lập tức bị nắm lại trói chặt, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, quán tính khiến thân thể ngửa ra sau, dường như đụng vào người nào đó.
"Mẹ nó! Bắt cóc là phạm pháp đấy có biết không hả! Mấy người là ai, tôi đã đắc tội gì với mấy người! Mẹ kiếp. Bà mấy người!"
Lâm Sóc giãy dụa chửi ầm lên.
Người bị đụng ôm lấy cậu, một tay ôm cậu vào lòng, sau đó bốc một nắm trứng trên ghế, đúng vậy, một nắm, tất cả những sợi dây nhỏ đều được dán lại với nhau bằng băng dính trong suốt, người kia kéo quần cậu ra, ném một nắm kia vào trong.
Mấy cái đồ chơi này đã được ướp lạnh trước khi lấy ra.
Ném vào đũng quần một lát liền khiến lòng người lạnh giá, tim bay lên.
Lâm Sóc hít một ngụm khí lạnh, răng cũng nhịn không được mà run lên.
Người nào đó nhếch một bên khóe miệng, mở tất cả công tắc, ngoại trừ tiếng xe thể thao chạy nhanh trên đường, còn có tiếng ong ong không ngừng vang lên.
Từ Hiến điều chỉnh vị trí của camera hành trình một chút, hướng camera trước về phía hai người ngồi ở ghế sau, camera hành trình của hắn không chỉ có thể ghi lại quá trình lái xe mà còn có thể quay video nội thất.
Sợ hãi, xấu hổ, nhiệt độ khô nóng từng tầng từng tầng tràn lên da, lít nha lít nhít, giống như ngàn vạn con kiến nhỏ khẽ gặm nhẹ trên người, lại giống như dùng xúc tu gãi ngứa, làm cho hắn cảm thấy buồn nôn.
Lâm Sóc hít sâu mấy hơi.
"Ông đây sẽ xử tên khốn bằng ngàn nhát đao, súc sinh! Mẹ nó... A... Có ngon thì... Solo!"
"Giấu đầu hở đuôi... Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!"
"Mẹ nó biến thái chết tiệt!"
Cậu trong miệng mắng người, ngẫu nhiên cổ họng không kiềm chế được sẽ phát ra vài tiếng rên rỉ, sau đó cố gắng giãy dụa, điên cuồng quằn quại như sâu róm ăn phải thuốc trừ sâu DDVP, vàng vẫy đến nổi làm rơi bao tải.
Từ Hiến: "..."
Vân Diệu Trạch: "..."
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem con rùa này là...." Thấy rõ người trước mặt, lời mắng chửi đột nhiên dừng lại.
Lâm Sóc dừng lại một chút rồi vùi mặt vào trong ngực Vân Diệu Trạch, đầu còn dùng sức chui vào hai cái, cảm giác buồn nôn trước đó giờ chỉ còn lại hai gò má đỏ bừng xấu hổ.
Vân Diệu Trạch sao có thể hạ lưu như vậy?
Trong nháy mắt, từ nghi hoặc này lại sinh ra một vấn đề khác.
Một giây sau Lâm Sóc liền nhảy dựng lên, tuy hai tay bị trói sau lưng nhưng miệng vẫn có thể hoạt động, đầu ghé sát cổ Vân Diệu Trạch, há miệng cắn hầu kết đối phương.
Móa!
Như này không thể nói chuyện được.
Nhả ra,"Cậu mẹ nó còn hạ lưu với ai như vậy nữa hả?! Nếu có nói ra tôi sẽ lập tức cắn chết cậu!" Ngậm lại lần nữa!
Trận chiến đùa giỡn của Vân Diệu Trạch đều bị cậu làm rối loạn, sửng sốt hai giây, "Đã từng như vậy với cậu, sao vậy?”
Nhả ra, "Thật không?" Ngậm lấy.
Vân Diệu Trạch rũ mắt nhìn nam sinh đang cắn cuống họng mình, sau khi nhận ra sân đấu đã bị Lâm Sóc chi phối, hắn mới lộ ra bản tính thật, hung hăng nhéo mông Lâm Sóc một cái: "Đây là hình phạt đối với cậu, lúc đầu là cậu gửi thư tình cho tôi, nói sẽ đồng ý với tôi cũng là cậu, theo đuổi cậu mấy ngày sao lại trở mặt không quen biết rồi? Thấy tôi liền tránh, cậu đùa giỡn tôi?"
Lâm Sóc bị đau kêu rên một tiếng, há miệng, dụi đầu vào áo Vân Diệu Trạch, chui vào nách đối phương, "Rầm rầm~"
Lâm Sóc bị đau kêu rên một tiếng, vung ra miệng, đầu sát qua Vân Diệu Trạch quần áo chui vào đối phương nách bên trong, "Anh à ~ "
Vân Diệu Trạch: "?"
Từ Hiến phụt một tiếng, chân đạp chân ga xém chút nữa bị trượt, một giây trước là chó săn nhỏ, một giây sau liền 'anh à~', có thể cho người ta chuẩn bị trong lòng một chút được không hả?
"Tôi không có trở mặt không quen biết, không phải như cậu nghĩ." Lâm Sóc buồn bực chán chường giải thích.
"Vậy thì như nào? Nói cho tôi nghe một chút."
Đã đến lúc này, lừa gạt cũng không giấu được, Lâm Sóc đau lòng, thành thành thật thật nói: "Ngày thi đấu tôi gặp được đội viên trường trung học Hải, bọn họ nói xấu cậu!”
"Ừm." Vân Diệu Trạch nhíu mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ông đây một chọi ba!"
"Tiếp theo?"
"Bị đánh."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Từ Hiến cười phá lên, đạp phanh tấp vào lề đường, sau đó xuống xe ghé vào một bên cửa xe cười nghiêng nghiêng ngả ngả, "Má ơi, má ơi, không biết mình có bao nhiêu cân lượng liền lấy một chọi ba, ai cho cậu dũng khí vậy, Lương Tĩnh Như sao? Ha ha ha ha ha..."
Vân Diệu Trạch lập tức cũng cười đến bả vai run rẩy, giúp Lâm Sóc ném mấy quả trứng nhỏ, cũng cởi trói cho cậu, nâng đầu cậu đang chui dưới nách lên nhìn.
Mắt trái bầm đen và má phải sưng tấy, khóe miệng bị rách da kết vảy.
Ừm, rất thảm.
"Ha ha ha..." Vân Diệu Trạch cười đến nổi khe hở trong mắt gần như biến mất.
"Tôi biết tôi không có mặt mũi để gặp cậu, nhưng có buồn cười như vậy không?" Lâm Sóc vô cảm trừng mắt nhìn hắn.
"Không, tuyệt đối không buồn cười, thật đấy." Vân Diệu Trạch giơ ba ngón tay lên thề, sau đó, "Phụt... Xin lỗi bảo bối, ha ha ha ha..."
"Cậu còn cười nữa tôi sẽ tức giận."
“Được rồi, tôi không cười nữa, khụ.” Vân Diệu Trạch cố nén cười nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, hai tay ôm eo Lâm Sóc, dụ dỗ nói: “Hôm nay đồng ý làm bạn trai tôi nhé, được không? Bằng không tôi lấy lý do gì để báo thù cho cậu đây?”
Lâm Sóc cứng nhắc, "Đánh nhau không cần lý do."
"Tôi cần." Người nào đó có chút ý tứ chơi xấu, còn liên tiếp lừa gạt: "Mấy ngày nay cậu trốn tránh tôi, có biết trong lòng tôi khó chịu như thế nào không, gọi điện thoại cậu nói hai ba câu liền cúp máy, tan học hẹn cậu lại không chịu, tôi còn cho rằng thư tình lúc trước là đùa giỡn tôi cơ.”
"Sao lại thế, tôi sẽ không lấy chuyện thích này làm trò đùa."
Bầu không khí trong xe bắt đầu dinh dính.
Từ Hiến rất thức thời, đứng ở ngoài xe, xoay người đưa lưng về phía bọn họ ngắm phong cảnh, chuẩn bị chờ Vân Diệu Trạch giải quyết xong người rồi mới đi vào.
"Vậy thì bây giờ đồng ý với tôi đi, đừng để tôi lo được lo mất."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà." Diệu Trạch cúi đầu hôn lên môi Lâm Sóc, khẽ cắn cánh môi mềm mại, chậm rãi tàn phá, chiếm cứ từng tấc từng tấc một.
Lâm Sóc ôm cổ hắn, hô hấp không thông, cố gắng đáp lại, không chỉ hai má ửng hồng, từ vành tai đến cổ đều là màu hồng nhạt, không gian ghế sau xe thể thao vô cùng nhỏ hẹp, không cẩn thận sẽ đụng phải ghế trước, ngồi quỳ trên đùi Vân Diệu Trạch sẽ bị đụng vào đỉnh đầu, nhưng mặc kệ như thế nào, nụ hôn của đối phương cũng sẽ lập tức đè tới.
Nụ hôn này, từ dịu dàng triền miên đến càng ngày càng kịch liệt, ngay cả Từ Hiến ngẫu nhiên nhìn trộm cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
"Được không?"
Giọng nói trầm thấp gợi cảm không ngừng mê hoặc bên tai, cái cảm giác gọi là thích này, lớn dần rồi thuận theo lan lan tràn ra toàn thân.
Ở tuổi trẻ nông nổi và bồng bột, yêu quá lý trí thì đâu gọi là yêu.
"Được." Lâm Sóc không từ chối được Vân Diệu Trạch, nghĩ đến việc đồng ý làm bạn trai, Vân Diệu Trạch sẽ báo thù cho cậu không khỏi lo lắng, "Chuyện báo thù vẫn nên nói sau đi, tôi tạm thời đánh không lại bọn họ, trong đó có hai người là đai đen Taekwondo, một người 2 đoạn một người 3 đoạn.”
"Không sao, vợ đánh không lại là đúng rồi, nếu không thì cần chồng để làm gì?"
"Cậu lợi hại đến mức nào?"
"Một tay một chọi ba ấn bọn họ vào xuống ăn đất, gửi cho chúng một gói phục vụ nằm viện, nhẹ thì một tuần, nặng thì ICU, cậu đến giúp bọn họ chọn."
Từ Hiến liếc mắt nhìn Vân Diệu Trạch qua gương chiếu hậu.
Tên này, có biết bộ dáng hiện tại của mình có bao nhiêu vui vẻ không?
—————————
Hôm qua mơ thấy có bạn ib hối ra chương mới nên nay vội đi edit rồi up nè •́ ‿ ,•̀
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT