Điện thoại không ngừng vang lên, chập trùng tiếng chuông điện thoại cùng âm thanh thông báo nhắc nhở, tại bên tai Khương Thời Niệm giống như tiếng sóng biển băng lãnh hỗn loạn, lặp đi lặp lại va chạm màng nhĩ.

Ý thức tại bên trong tiếng ồn ào dần dần khôi phục lại, cô phí sức mở mắt ra, bên trên con ngươi bị che một tầng thủy quang che mờ, có chút thất thần ngắm nhìn bốn phía, xác định cơ thể mình đang nằm ở trong phòng bệnh tại bệnh viện Cộng Tế.

Đối diện giường bệnh chính là cửa sổ, chiếc rèm màu trắng thuần vẫn chưa được kéo che đi, bên ngoài là một màn bóng đêm âm trầm, tầng mây xanh đen ép tới rất thấp, chồng chất nặng nề ở đường chân trời, ẩn ẩn phản chiếu ánh đèn dày đặc của thành Bắc về đêm.

Bên cửa sổ có một mặt màn hình điện tử đính trên tường, thời gian hiển thị tám giờ rưỡi đêm.

Tính từ lúc cô tại bữa tiệc sinh nhật của mình té xỉu, chí ít chỉ mới đi qua hai tiếng đồng hồ.

Khương Thời Niệm theo bản năng giơ tay lên một cái, cảm giác được cơn đau, mới nhìn đến trên mu bàn tay đang cắm kim tiêm truyền dịch, trong bình phần thuốc còn lại gần một nửa.

Toàn thân cô đều là đang sốt cao sau sưng người ê ẩm, chống đỡ giường chậm rãi ngồi dậy, dùng một cái tay khác cầm qua điện thoại, vừa lúc một đầu tin nhắn Wechat mới tiến đến, làm chiếc màn hình vừa mới đen lại sáng lên.

——"Thời Niệm, lúc này em cũng đừng làm kiêu, giả vờ ngất không giải quyết được vấn đề, anh trước tiên ở bên này chiếu ứng, em tỉnh táo liền tranh thủ thời gian tới, lái xe dưới lầu chờ, đừng để bố mẹ cùng chị gái của em quá lúng túng."

Người gửi tin nhắn là Thương Thụy.

Là vị hôn phu tháng sau liền muốn cùng với cô chính thức bước vào lễ đường.

Khương Thời Niệm nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, đầu tin nhắn tiếp theo của Thương Thụy nhảy ra.

——"Thanh tỉnh chútt, con gái ruột của Khương gia đã trở về, em bây giờ tùy hứng không được, xã hội thành Bắc cũng chỉ lớn như vậy, hôm nay người ở đó lại nhiều, hiện tại đoán chừng người người đều biết em chỉ là con gái nuôi thay thế."

Mấy dòng chữ lờ mờ tại trong phòng bệnh không lưu tình chút nào ghim chặt mắt Khương Thời Niệm, ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo chiếu rọi, đuôi mắt đỏ của cô càng rõ hơn.

Khương Thời Niệm vén chăn lên, vừa định trực tiếp đem kim tiêm rút ra để xuống giường, cửa phòng bệnh bỗng có tiếng vang nhẹ, y tá trẻ tuổi mở cửa đi vào, nhìn thấy bên trong căn phòng quạnh quẽ, trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Bệnh viện Cộng Tế thường xuyên tiếp xem bệnh cho các quyền quý vọng tộc tại thành Bắc, cô tại tầng lầu VIP làm việc đã hai năm, gặp qua Khương Thời Niệm không chỉ một lần, biết cô là đại tiểu thư thiên kiều vạn sủng của Khương gia.

Trước kia tại lúc Khương Thời Niệm sinh bệnh nằm viện, người tới thăm không ngừng, quý ông họ Thương chung quy làm hôn phu lại càng là quan tâm, ân cần, lúc nào cũng tiếp khách, rất ít khi nhìn thấy cô lẻ loi một mình.

Hôm nay lại khác thường, Khương Thời Niệm đã sốt cao đến mất đi ý thức, ngoại trừ lái xe cùng bảo mẫu đem người đưa đến ra, vậy mà liền lại không ai đến đây, ngay cả Thương tổng đều một mực chưa từng xuất hiện.

Mà lại mới vừa rồi còn nghe đồng sự bí mật trò chuyện, nói ban đầu bảo mẫu đăng ký cho Khương Thời Niệm chỉ là phòng bệnh bình thường, có người cùng phòng, về sau không biết là bị ai từ đó ngăn cản, hiện tại mới đổi được thành phòng VIP trên lầu chất lượng cao hơn cùng riêng tư hơn.

Trong phòng bệnh tia sáng không tốt, y tá vì thấy rõ tình trạng truyền dịch, mở lên đèn hướng dẫn, đợi đến lúc ánh mắt cô rơi xuống trên người Khương Thời Niệm, thấy sửng sốt mấy giây.

Khương tiểu thư dáng dấp đẹp, chỉ là trước giờ ăn mặc khá mộc mạc, thích mặc sườn xám dịu dàng, cũng không thích phục trang đẹp đẽ, cho nên dù cho ngũ quan cực diễm, cũng lộ ra nội liễm ôn nhu.

Nhưng bây giờ thái độ cô khác thường, mặc trên người đầu khỏa thân màu đen nhung tơ lễ phục váy, gợi cảm trương dương, nên lộ lộ ra, nên bao địa phương lại vừa đúng, da tuyết môi đỏ, mắt đen liễm diễm, điểm này thần sắc có bệnh không chỉ không có đem cô suy yếu, ngược lại đẹp đến mức nhiều diễm.

Y tá đình trệ hô hấp một chút, nhớ tới tại từ bên trong danh sách đăng ký nhập viện nhìn thấy tư liệu cơ bản, không hiểu đại mỹ nhân như này làm sao lại tại ngày sinh nhật của mình nhận lạnh nhạt.

Khương Thời Niệm chịu đựng yết hầu chát chát đau, nhẹ giọng cùng y tá nói: "Không cần bận tâm, tự tôi có thể xử lý."

Y tá cũng không thể can thiệp quá nhiều.

Theo cô biết, Khương Thời Niệm khi tính cách mềm mại mềm mại, sẽ không làm ra chuyện gì bốc đồng, một người truyền dịch ngược lại không có gì có thể lo lắng.

Y tá chỉnh ổn tốc độ chảy, chân trước vừa đi, Khương Thời Niệm lập tức liền xé mở băng dính trên tay, quả quyết nhổ kim tiêm ra.

Cổ tay cô vốn run, một chuỗi máu đỏ tràn ra tới, tại trên mu bàn tay trắng trẻo nhất là chướng mắt.

Điện thoại còn đang liên tiếp vang lên, Khương Thời Niệm tắt cho nó yên lặng trước một khắc, cô bạn thân Tần Chi ở nước Đức xa xôi gọi điện thoại tới, ngón tay lạnh buốt của cô dừng lại mấy giây, vẫn là chọn nghe máy.

Trong loa, Tần Chi thất thố cất cao âm điệu: "Niệm Niệm, tình huống như thế nào! Điện thoại và Wechat của tớ sắp nổ tung rồi, cậu vẫn ổn chứ?!"

Hàng mi dài của Khương Thời Niệm đổ bóng trên gương mặt cô, cô không có lên tiếng.

...... Cho nên là thật sự xảy ra chuyện?!" Tần Chi mới đầu là tại bên trong các group Wechat thấy được tin tức, ngay sau đó liền càng ngày càng nhiều người tìm đến hỏi thăm qua người bạn thân là cô, cô thực sự lo lắng, "Cậu cho dù là người được nhận nuôi cũng không quan trọng ——"

Cô hít sâu một chút, bỗng nhiên bộc phát: "Nhưng bây giờ bên ngoài nói cậu chỉ là vật thay thế cho con gái thật của Khương gia, trong nhà sớm thương lượng với cậu muốn vào bữa tiệc sinh nhật hôm nay công khai con gái ruột, kết quả cậu vì đoạt danh tiếng, cố ý ăn mặc lộng lẫy chóa mắt, còn đang tại hiện trường giả vờ hôn mê để lấy lòng?! Những cách nào này truyền tới, làm sao có thể không ai nghĩ xấu!"

Tần Chi sốt ruột hỏi: "Thương Thụy có ở bên cạnh cậu không?! Hắn phản ứng như nào! Có che chở cậu đi!"

Khương Thời Niệm bắt lấy mép giường, khớp xương tỉ mỉ căng đến tái nhợt.

Sự tình phát sinh không bao lâu cô liền mất đi ý thức, đối với dư luận về sau không biết rõ tình hình, hiện tại nghe Tần Chi nói xong, cô mới phản ứng được, cô có khả năng...... bị Khương gia mà cô toàn tâm toàn ý bảo vệ bày mưu tính kế.

Từ sáu tuổi ngày đó bước vào Khương gia, cô liền biết, bởi vì tướng mạo của mình cùng con gái thất lạc Khương Ngưng có mấy phần tương tự, nên bị xem như người thay thế an ủi cho ngôi nhà đó.

Cô chưa từng bở vì điều này mà oán giận qua, có thể được bố nuôi Khương Cửu Sơn mang ra khỏi cô nhi viện, rời xa nguy hiểm, có được một ngôi nhà, chẳng khác nào là cho cô một cuộc đời mới.

Cô vì thế mà vĩnh viễn trong lòng còn có cảm ân, cũng sẽ không yêu cầu xa vời những thứ không thuộc về mình, ví dụ như tình cảm và sự công nhận của ngôi nhà ấy.

Đối với việc thu dưỡng cô, mẹ nuôi Diệp Uyển từ đầu đến cuối đều giữ thái độ lãnh đạm, lúc trước Khương Cửu Sơn vì an ủi vợ mình mất đi con gái có bao nhiêu thống khổ, mới đưa ra quyết định tìm một đứa bé tương tự, trùng hợp ở cô nhi viện thấy được cô.

Khi đó trời xui đất khiến, Khương gia tại lúc sau khi thu dưỡng cô, cũng không công khai là con gái nuôi, mà là đối với thế giới bên ngoài tuyên bố, tìm về đứa bé gái trước kia thất lại, vì loại bỏ tam tai, đổi tên gọi Khương Thời Niệm.

Hai đứa bé tuổi tác cách không xa, ngũ quan lại giống, lúc ấy tin tức mạng lưới Internet cũng không phát triển, Khương gia lại sống âm thầm, cho nên cũng không ai hoài nghi, nhưng mẹ nuôi Diệp Uyển lại rất nhanh hối hận.

Diệp Uyển cảm thấy sự tồn tại của cô, là thứ xâm phạm tới quyền lợi của con gái ruột, là loại phương thức thay thế đáng khinh nhờn, làm xáo trộn tình mẫu tử thuần khiết.

Nhưng Khương gia quan trọng nhất là mặt mũi, lời nói đều nói ra ngoài, thủ tục nhận nuôi cũng làm, muốn xóa đi cô đã không còn cơ hội.

Cô ngày hôm đó ôm theo túi quần áo nhỏ của mình, khiếp đảm đứng tại bên trong căn biệt thự trang trí xa hoa, giật mình ý thức được vừa đụng chạm đến một điểm ấm áp, nhưng lại đột nhiên bị rút đi, rốt cuộc không có quan hệ gì với cô.

Thái độ của Diệp Uyển ảnh hưởng tới, Khương Cửu Sơn cùng người anh trai nuôi Khương Dương cũng bắt đầu đối cô lãnh đạm hà khắc, cô được hưởng những điều kiện Khương gia ban cho, liền nhất định phải hoàn toàn dựa theo cách nhìn, cách suy nghĩ của Khương gia đối với đứa con gái rượt.

Cô cảm niệm ân tình nuôi dưỡng, từ đầu đến cuối thỏa mãn kỳ vọng cùng tưởng tượng của bố mẹ, anh trai, nhưng Diệp Uyển vĩnh viễn sẽ không đối với cô hài lòng.

Cô làm được cho dù tốt, Diệp Uyển vẫn nhíu mày nhìn cô, điều không thích nhất chính là tướng mạo của cô, trách phong thái của cô quá kiều diễm, bắt mắt, nhìn nhu thuận chưa tới, chưa đủ thiên kim tiểu thư, không phù hợp với con gái ruột Khương Ngưng lý tưởng của cả nhà.

Về sau Khương gia sinh ra ý nghĩ muốn tiến thêm một bước, cần thông gia trợ lực, bố mẹ nuôi cô xem trọng Thương gia, lại vừa khéo gia đình họ có mỗi đứa con trai, Thương Thụy.

Thương Thụy cùng với cô là bạn học cao trung, kiên trì theo đuổi cô nhiều năm, cô từ đầu đến cuối không có đáp ứng.

Nhưng là Khương gia tạo áp lực càng ngày càng nặng, Thương Thụy cũng xác thực bởi vì một số việc đả động cô, cô cuối cùng gật đầu đồng ý, nghiêm túc muốn cùng Thương Thụy thử một lần, nghĩ đến một cuộc sống hôn nhân ổn định, có một mái nhà thật sự.

Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ ra, sẽ phát sinh cục diện hôm nay.

Bữa tiệc sinh nhật Khương gia công bố tổ chức cho cô, trong nháy mắt biến thành đài tử hình.

Nếu như người trong nhà sớm nói cho cô, con gái ruột đã tìm được, để cô tại trên bữa tiệc sinh nhật phối hợp, thậm chí làm vai phản diện phụ trợ đối phương, dù là muốn cùng với cô đoạn tuyệt quan hệ, cô đều sẽ đáp ứng.

Nhưng sao có thể giấu diếm cô, lợi dụng cô, từ đầu đến đuôi xem cô như một loại công cụ rẻ tiền.

Đồng thời người con gái ruột kia cùng cô cũng không phải người xa lạ, lúc cô về nhà đều nói qua mấy lần với bố mẹ, cô ta là đối thủ cạnh tranh ở đài truyền hình, từng li từng tí đều cạnh tranh với cô.

Về phần Thương Thụy......

Khương Thời Niệm buông tay ra, từ bên giường đứng lên, trả lời Tần Chi: "Tớ tại trong bệnh viện, Thương Thụy không đến, hắn ở lại sảnh bữa tiệc, đang thúc giục tớ quay lại đó."

Tần Chi một hơi kém chút liền không nói nên lời: "Hắn đây coi là vị hôn phu gì chứ! Loại Hồng Môn Yến thế này, cậu ngay từ đầu liền không nên đi!"

Mi mắt Khương Thời Niệm buông thõng, cười một cái tự giễu, giọng nói trong trẻo của đài truyền hình thành phố Hoa Đán, đã câm lặng đến không có lực.

"Tớ sớm cùng bố mẹ nói qua, tớ mấy ngày này bệnh, bữa tiệc sinh nhật có thể đừng tổ chức hay không, bọn họ cự tuyệt, nói muốn mượn cơ hội hôm nay, đối với thế giới tuyên bố lễ kết hôn của tớ cùng Thương Thụy vào tháng sau, thế là tớ phải đi."

"Tớ không muốn để cho bố mẹ cùng Thương gia khó xử, cho nên tớ ——" Cô ngẩng đầu, một cặp mắt đào hoa xinh đẹp thanh lãnh, "Tại dưới sự sắp xếp của bọn họ, dù tớ sốt cao, trang phục lộng lẫy, tớ bình thường căn bản sẽ không chọn mặc váy, trang điểm lấy mấy kiểu đậm lè, trơ mắt nhìn xem bọn họ dẫn con gái họ ra đến."

"Vị tiểu thư đó tại trong đài khắp nơi nhìn tớ không vừa mắt, hôm nay cơ hồ trang điểm nhẹ nhàng, váy trắng sạch sẽ, mà tớ......"

Khương Thời Niệm cười lắc đầu.

"Tớ chính là dáng vẻ hắc liên hoa ác độc, khắp mặt mũi từ đầu đến cuối đều viết hai chữ tâm cơ, hiển nhiên trong tiểu thuyết là loại thiên kim giả mạo ác độc tính toán chiếm gia sản, kích thích quá lớn té xỉu đều giống như giả vờ."

Mà vị hôn phu của cô.

Đã từng lời thề son sắt nói yêu cô Thương công tử, ở vào thời điểm mất khống chế, chỉ là thấp giọng ném một câu "em lý trí một chút, đừng náo", liền giữ thể diện xoay người, đi về phía bố mẹ Khương gia, cùng ‘kẻ yếu’ ở trong mắt mọi người.

Người chị đáng thương của cô, vừa tìm về được cha mẹ ruột, đối với tràng diện này tay chân luống cuống.

Tần Chi đã giận không kềm được: "Tớ trước kia đã cảm thấy kỳ quái, thái độ người nhà họ Khương đối với cậu làm sao cứ có hai cái dạng một trời một vực, nếu không phải trùng hợp thấy qua tớ đều không tin! Ở bên ngoài bố mẹ mẫu mực, anh trai tốt, vừa đến nơi không có ai liền lập tức trở mặt ——"

Cô càng nói càng thể hiện sự bất bình: "Hiện tại càng là tuyệt tình, nghĩ đến nâng lên con gái ruột, liền trực tiếp bắt cậu đi tế! Niệm Biệm, cậu bị trong nhà tính toán thành dạng này, còn muốn chịu đựng?!"

Khương Thời Niệm vừa muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong hành lang có tiếng giày cao gót đang phát âm vang tới gần, hiện đã đến ngoài cửa.

Mới nãy cô một mực cùng Tần Chi nói chuyện, đầu óc cũng hỗn loạn, hoàn toàn không có chú ý tới.

Khương Thời Niệm nhấp môi, vô ý thức cúp điện thoại.

Một giây sau cửa phòng liền bị động tác kéo ra không chút khách khí, người phụ nữ tóc xoăn dài uể oải lấy kính râm xuống, trên dưới dò xét cô bằng hai mắt, cười lạnh một tiếng: "Tôi nói cái gì đang xảy ra đây, chính là giả vờ ngất, đợi đến lúc này còn không người tới thăm cô, ngồi không yên đi?"

Khương Thời Niệm lẳng lặng hỏi: "Thương Thụy kêu cô đến?"

"Khương Thời Niệm, đều đến giây phút này rồi, cô còn nhớ thương em trai tôi à?"

Độ cong bên môi Thương Tuyền lạnh hơn, chậm rãi ung dung hướng vào trong phòng bệnh đi lên hai bước, mảnh gót giày đánh trên mặt đất, vang lên tiếng lanh canh chói tai trong ban đêm ở bệnh viện.

Cô nhướng mày tới gần Khương Thời Niệm: "Cũng đúng, nhìn thái độ hôm nay của Khương gia, về sau là sẽ không quan tâm cô, cô không muốn ngã vào trong bùn, đương nhiên muốn mặt dày mày dạn quắp lấy Thương Thụy không thả, đáng tiếc để cô thất vọng, em trai tôi hiện tại đang bận, không rảnh quản cô."

Khương Thời Niệm dùng sức chụp lấy điện thoại, mép điện thoại ấn vào tay tạo nên vết đỏ thật sâu.

Thương Tuyền nhướng mày nhìn cô: "Không chỉ Thương Thụy không rảnh, toàn bộ Khương gia, cùng những người mà Khương gia có giao tình tất cả mọi người, đều không để ý tới cô, thời gian cô làm đại tiểu thư đã chấm dứt, cô cũng chỉ là đồ dỏm, là con tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi, nếu như tôi là cô, liền chủ động nhượng bộ, hủy bỏ hôn sự này, miễn cho càng lúng túng hơn."

Cô ta tiếp tục nói: "Cô hẳn là rất rõ ràng, hai nhà chúng ta chỉ là thông gia, đừng nói cái gì đến chuyện tình cảm trẻ con thời học sinh, cô liền ngay cả con gái của Khương gia đều không phải, còn dự định lấy cái gì tiến vào cửa nhà kinh doanh?"

Thương Tuyền đưa mấy ngón tay làm móng tinh xảo nâng gương mặt Khương Thời Niệm lên, khinh miệt bóp lấy gương mặt không có chút huyết sắc của Khương Thời Niệm: “Dựa vào gương mặt này sao?"

Khương Thời Niệm còn phát sốt, có thể đứng vững đã không dễ dàng, cô hết sức vung đi tay Thương Tuyền, nhìn thẳng cô nói: "Thương tiểu thư không hài lòng hôn sự, có thể trực tiếp cùng hai nhà đề cập đến, nhưng là chuyện giữa tôi cùng Thương Thụy, tôi sẽ cùng hắn ở trước mặt giải quyết, tôi còn chưa đi vào cửa Thương gia lần nào, liền còn chưa tới phiên cô tới giáo huấn tôi."

Cô không nguyện ý cùng Thương Tuyền nói gì thêm nữa, cầm lấy áo khoác treo ở cạnh cửa, cố gắng bình tĩnh đi ra ngoài.

Theo động tác, lỗ kim trên mu tay cô lần nữa tràn ra màu đỏ.

Thương Tuyền kinh sợ sửng sốt một chút, không thể tin hít một hơi thật sâu.

Khương Thời Niệm dĩ vãng không còn cách nào khác, tính cách tốt như một con hình nộm, bất kể công khai hay ở trong bóng tối ngấm ngầm đâm cô ấy như thế nào, cô ấy cũng không thể có loại phản ứng kịch liệt thế này.

Hiện tại vầng hào quang của cô đã vỡ nát, rơi xuống mặt đất, tất cả những người quen biết toàn thành Bắc đều đang nghị luận, bàn tán cô chật vật, cô ngược lại dám hướng Thương Tuyền tỏ vẻ kiên cường?!

Thương Tuyền trên mặt không nhịn được, giận dữ quay người lại níu cánh tay Khương Thời Niệm, nghiêm nghị hỏi: "Cô đối với tôi đây là thái độ gì? Rơi một thân lấm lem bùn còn đem mình làm thiên nga sao?! Tôi cho cô biết ——"

Khương Thời Niệm bị ốm, không thể có sức lực bằng Thương Tuyền, đang lúc lôi kéo không thể không quay người đối mặt cô ta.

Thương Tuyền thấy lại một lần nữa gương mặt của Khương Thời Niệm lòe loẹt rực rỡ đến chói mắt mặt, càng giận không chỗ phát tiết, cố ý đem cô về sau đẩy ddi, muốn để cô từ cửa phòng bệnh ngã ra, triệt để đem mặt mũi ngã nát.

Khương Thời Niệm còn đang mang chiếc giày gót nhỏ trong bữa tiệc sinh nhật, bị xô đẩy xong không thể giữ vững thân thể, cô muốn tóm lấy khung cửa, nhưng ngón tay quá trơn, thoát lực.

Lòng đang cực tốc đông kết.

Cô nào có là thiên nga chứ.

Cô có khả năng sinh ra ngay tại bên trong vũng bùn, chưa từng có chân chính thoát ra ngoài qua một lần.

Khương Thời Niệm cho là mình sẽ như ý muốn của Thương Tuyền, tại cả tầng lầu khám chữa bệnh và chăm sóc người bệnh, ở trước mặt họ náo ra cục diện khó coi nhất.

Nhưng có một bàn tay, tại thời điểm cô muốn té xuống, bỗng nhiên chống đỡ từ phía sau lưng cô.

Váy cô rất mỏng, bàn tay kia lại ổn định hữu lực, nhiệt độ cơ thể lạ lẫm dọc theo đầu ngón tay truyền, xuyên thấu qua vải áo, một mực đặt ở bên trên xương hồ điệp của cô.

Thanh âm sơ lãnh ở sau lưng cô vang lên, tâm thế hững hờ: "Thương tiểu thư muốn nói cho cái gì, không bằng cũng cho tôi nghe một chút."

Thương Tuyền còn chưa kịp thu hồi tay, cứ vậy dừng lại giữa không trung, sững sờ nhìn đối phương nửa ngày, mới bối rối đứng trang nghiêm lên, sắc mặt trắng bệch lúng túng ra một tiếng "Thẩm tổng”.

Nơi xa y tá đứng nghe được bên này có tranh chấp, có người kịp thời chạy tới, chờ nhìn thấy tình cảnh ở cửa, lại bất an dừng lại, không dám tùy tiện tiến lên.

Thái dương Khương Thời Niệm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô cấp tốc vịn cửa đứng vững, nín thở quay đầu lại.

Trong hành lang bệnh viện ánh đèn lóe lên, chếch đối diện cửa phòng bệnh không biết lúc nào được mở ra, người đàn ông hẳn là từ bên kia tới, giờ phút này đứng ở trước mặt của cô.

Hắn rất cao, chân thẳng tắp thon dài, thân hình cơ hồ che đậy ánh sáng từ sau, khiến ngũ quan của hắn nhàn nhạt ẩn nấp trong bóng tối, thấy không rõ thần sắc.

Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản nhất, cũng đã toát ra thần thái trang nhã, sang trọng, cánh tay tùy ý giữ lấy một chiếc áo khoác đen, bên trên đường cong đốt ngón tay rõ ràng móc lấy một hộp bánh sinh nhật không tính lớn, chiếc ruy băng màu trắng xanh hoàn toàn tương xứng với nước da của hắn.

Khương Thời Niệm không có nhìn thẳng ánh mắt của hắn, ánh mắt đặt ở bên trên chiếc cằm cương nghị của hắn, trong đầu đều là sự bối rối.

Cô há hốc mồm, khô khốc "Thẩm tổng" còn chưa kịp kêu ra miệng, Thương Tuyền liền kịp thời tỉnh táo lại, bận bịu cướp lời: "Thật sự ngại quá, không biết anh cũng tại trong bệnh viện, là chúng tôi làm phiền đến anh ạ?"

"Không phải là các người."

Ngữ khí người đàn ông rất nhạt, nghe không ra hỉ nộ, không đếm xỉa đến trông đi qua.

"Là cô."

Hô hấp Thương Tuyền cứng lại, nụ cười gắng bày ra triệt để ngưng ở trên mặt.

Cô ta dù không cam lòng đến đâu, cũng nhìn ra vị gia chủ vừa kế nhiệm của Thẩm gia này giống như tâm tình không được tốt, thật sự nghiêm nghị, cô không may đụng vào họng súng, nói thêm gì đi nữa chỉ sợ muốn gây thêm phiền toái.

Thương Tuyền hối hận vừa rồi âm lượng quá lớn, chọc phải con người quyền lực này, lập tức lại oán đến trên người Khương Thời Niệm, cô không có chút mặt mũi nào liền cúi đầu nói vài câu xin lỗi, đeo lên kính râm vội vàng rời đi phòng bệnh

Thương Tuyền sau khi đi còn chưa có qua một phút, trên điện thoại di động Khương Thời Niệm liền nhận được tin nhắn cảnh cáo của Thương Tuyền: "Cô đừng đắc tội Thẩm Diên Phi! Đừng cho hai nhà tìm phiền toái!"

Khương Thời Niệm tắt màn hình, mới phát giác cú đẩy vừa rồi suýt nữa làm cô ngã, đem sức lực không còn thừa bao nhiêu của cô cũng rút đi hết, nhưng so với cái này, người trước mắt càng làm cho tinh thần cô rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ.

Cô nhẹ nói: "Thật xin lỗi Thẩm tổng, quấy rầy anh."

"Còn có......" Cô bổ sung, "Cảm ơn."

Mặc kệ vì lý do gì, Thẩm Diên Phi xác thực vừa lúc thay cô giải vây, nếu không hôm nay khẳng định sẽ tại bệnh viện làm lớn chuyện, cô kết thúc không xong.

Thẩm Diên Phi rủ xuống mắt thấy cô, hàng mi cô đang run.

Hắn không nhanh không chậm mở miệng: "Loại lời nói cảm ơn suông này liễn miễn đi, Khương tiểu thư nếu là không ngại, giúp một chút."

Khương Thời Niệm khẽ giật mình.

Sau một khắc, người đàn ông đưa tay, chiếc hộp bánh sinh nhật treo giữa những ngón tay thon dài của anh ta được đưa tới, giọng nói hắn nhẹ nhàng: "Có thêm một cái bánh sinh nhật, mang theo ra ngoài không tiện, vất vả cô giúp tôi xử lý."

Khương Thời Niệm còn chưa có quyết định được nên duỗi tay ra lấy hay không, hộp bánh sinh nhật có giá trị không nhỏ kia đã bị Thẩm Diên Phi đặt ở trên chiếc kệ bên cạnh cô.

Hắn không có ở lại thêm, lưu loát thác thân đi qua Khương Thời Niệm, lúc lẫn nhau cách gần nhất, hắn cúi đầu xuống ngắn ngủi chăm chú nhìn cô, ánh mắt như có điện quang hỏa thạch đụng vào nhau.

Khương Thời Niệm dựa vào tường, chờ đến khi bóng lưng hắn biến mất, các bác sĩ và y tá đều đã đi xa, tất cả thanh âm biến mất, khung cảnh dần an tĩnh lại, hốc mắt cô mới chậm rãi đỏ lên.

Vì không cho cảm xúc sụp đổ, Khương Thời Niệm tận lực di chuyển lực chú ý, tiện tay mở ra nắp hộp bánh sinh nhật kia.

Bên trên chiếc bánh sinh nhật, có một hàng chữ viết tay "Sinh nhật vui vẻ”.

Và đằng sau dòng chữ ấy.

Là một con thiên nga hoàn toàn màu trắng tinh, sinh động như thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play