Lạc Thanh Dã ngồi quỳ gối dưới chân Sở Dập Kiều, trong đôi mắt long lanh trào ra gợn sóng.

     Sở Dập Kiều bắt được sự khó tin trong mắt Lạc Thanh Dã, giống như đang ngẫm xem lời nói của hắn có thật hay không. Hắn tựa lưng vào ghế, yên lặng chờ đợi.

     Bồi dưỡng người thừa kế đòi hỏi phải “Đào tim móc phổi” một thời gian.

     Cộc cộc cộc…

     Sở Dập Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa thì khẽ thu ánh mắt: “Mời vào.”

    Lúc Koko đẩy cửa tiến vào thấy Sở tổng hơi nghiêng đầu, mắt rũ xuống, sắc mặt dịu dàng, dưới chân Sở tổng hình như có một cái đầu lộ ra.

     Bàn tay cầm trà và sữa bò của cô run rẩy, mắt sáng lên…

     Sở Dập Kiều thấy người đến là thư ký Koko, nhớ ra vừa rồi mình có bảo thư ký mang đồ uống đến: “Để xuống đi, vất vả rồi.”

     Koko từ từ tiến về phía trước, mỉm cười: “Không có gì đâu Sở Tổng, đây là bổn phận của tôi mà, nếu ngài muốn uống tiếp thì cứ dặn.”

     Tầm mắt lặng lẽ hướng xuống.

     “Đang nhìn gì thế?”

     Koko lập tức chột dạ nhìn Sở Dập Kiều, khi đối diện với ánh mắt người đàn ông này, trong lòng như bị thứ gì đó gõ lộp bộp.

     Rõ ràng trời sinh một đôi mắt màu hổ phách sáng trong như lưu ly, nhưng bên trong lại lạnh lẽo vô tình, trái ngược với sự dịu dàng trên khuôn mặt, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác xa cách, xen vào đó là chút áp bách khó nói thành lời.

     Cùng là Omega nhưng Koko chịu không nổi khí tràng trên người Sở tổng, so với nhiều Alpha còn áp lực hơn.

     “Không có gì…” Koko nhanh chóng thu lại vẻ mặt hóng chuyện, chấn chỉnh tác phong người làm công ăn lương nghiêm túc.

     “Quên giới thiệu với cô, đây là bạn nhỏ Lạc Thanh Dã nhà tôi, sau này cậu ấy sẽ thường xuyên tới đây.” Sở Dập Kiều vỗ đầu Lạc Thanh Dã ra hiệu cho cậu ngồi dậy, nghĩ nghĩ gì đó rồi dặn dò Koko: “Về sau mỗi khi tôi bận việc thì nhờ cô giúp tôi trông cậu ấy, dẫn ra ngoài đi chơi cũng được.”

     Bạn nhỏ nhà tôi…

     Lạc Thanh Dã không ngờ Sở Dập Kiều sẽ giới thiệu mình như vậy, ánh mắt cậu lóe lên, dơ ngón út móc vào bàn tay Sở Dập Kiều đặt trên tay vịn, đứng dậy nhìn Sở Dập Kiều rồi cười ngọt ngào: “Anh ơi!”

     Bất cứ ai nghe được cũng phải mềm lòng trước tiếng gọi này.

     Koko: “! ! !”

     Sở Dập Kiều đối diện với đôi mắt ướt trong veo tràn ngập thiết tha chân tình của Lạc Thanh Dã, cảm nhận được sự vui thích trong tiếng gọi ấy.

     Mới có một ngày đã có thể khiến Lạc Thanh Dã thoạt nhìn đối với hắn “Tình sâu nghĩa đậm” thế này, nên nói cậu nhóc này đơn thuần hay không đơn thuần đây.

     Hắn nâng tay xoa xoa đầu Lạc Thanh Dã: “Đi chơi với chị Koko đi, cô ấy là thư ký của tôi. Lát nữa tôi có chút việc phải giải quyết.” Sau đó dặn dò Koko: “Cô dẫn Tiểu Dã đi mua quần áo, cậu ấy thích bộ nào thì mua rồi chuyển về nhà tôi. Tuần sau cậu ấy bắt đầu đi học đấy, chuẩn bị thêm vài bộ quần áo thích hợp cho cậu ấy mặc ở trường.”

     Koko vừa nghe vừa nhìn sang nhóc alpha, tình mẹ bao la trong nháy mắt được kích phát, nghĩ thầm được tự tay chọn đồ cho em bé đáng yêu này là chuyện vui vẻ nhường nào.

     Thế là vẫy vẫy tay với Lạc Thanh Dã: “Nào lại đây, đi chơi với chị.”

     Lạc Thanh Dã nghe thấy Sở Dập Kiều muốn để mình đi theo người khác, lập tức ôm lấy eo Sở Dập Kiều không buông, lúc ngẩng đầu, trong mắt toát ra thần sắc sợ hãi: “Em không đi đâu hết, Tiểu Dã không cần quần áo mà, đừng bỏ em…”

     Nhiệt độ ấm áp dán quanh eo, khoảng cách quá mức thân mật, lực ôm cũng rất chặt.

     “Tôi không bỏ lại cậu, tôi thật sự có chuyện cần giải quyết, rất nhanh sẽ trở về.” Sở Dập Kiều nhẫn nại dỗ dành.

     Lạc Thanh Dã cúi đầu xuống, cậu biết mình chưa đủ tư cách ỷ được sủng sinh kiêu, cũng chẳng có gì là của cậu để mà lo được lo mất thế này.

     Đáy mắt tối sầm lại, nhưng mà…

     Cậu rất muốn.

     “Vâng em biết rồi.”

     “Tôi sẽ quay lại.” Sở Dập Kiều đứng lên, vươn tay về phía Lạc Thanh Dã.

     Nắng vàng từ ngoài cửa sổ hắt lên những ngón tay thon dài, giống như chỉ cần nắm chặt là sẽ bắt được ánh sáng. Lạc Thanh Dã nhìn đến mê mẩn, từ từ vươn tay nắm lấy tay Sở Dập Kiều.

     Hai con ngươi nhuốm đầy mong chờ phản chiếu khuôn mặt của Sở Dập Kiều: “Em sẽ chờ anh.”

     Koko: “…” Mình đang xem bộ phim tình cảm gì đây trời, lời kịch sến súa dữ.

     Sở Dập Kiều kéo Lạc Thanh Dã lại gần Koko, đưa tay nâng gọng kính: “Chiếu cố cậu ấy cho tốt.”

     “Vâng Sở tổng! Ngài cứ yên tâm!”

Ngay lúc Sở tổng lướt qua người, Koko ngửi được một mùi rất thơm.

     Cô hít sâu một hơi, nghi hoặc nhìn bóng lưng Sở Dập Kiều rời đi. Sở tổng mới đổi nước hoa sao?

     “Thơm không?”

     Koko sững sờ vài giây, sau khi nhận ra tiếng nói của ai thì lập tức quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Lạc Thanh Dã.

    Người trước mặt đâu còn là bé alpha ngọt ngào đáng yêu vừa rồi nữa, ánh mắt cậu hiện tại sa sầm u ám, giống như bộc lộ dục vọng chiếm hữu cảnh cáo người đang xâm phạm lãnh thổ của mình.

     Lạc Thanh Dã tựa vào cạnh bàn, mặt không chút thay đổi nhìn Koko: “Anh ấy là Omega của em, chị đừng nhìn chằm chằm như thế.”

     Koko: “!”

     Hóa ra không phải là Alpha ngọt ngào đáng yêu, mà là Alpha trà xanh tâm cơ cuồng chiếm hữu phối với Omega ôn nhu cường đại!

     Tuyệt phối!!!

     Phòng tiếp khách…

     Hương trà thanh nhã tràn ngập trong phòng khách, hai cha con nhìn nhau mà cười, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

     “Lạ nhỉ, giờ ta muốn gặp con mình mà còn phải hẹn trước thế này?”

     Ngồi đối diện với Sở Dập Kiều là một người đàn ông trung niên mặc vest, nhìn qua tưởng chỉ hơn bốn mươi tuổi, tóc đen nhánh, nhưng hai mắt trũng sâu tố cáo tuổi tác đã ngoài năm mươi.

     Gã ngồi ngay ngắn trên sô pha, ngữ khí hiền hòa giống như đang đùa giỡn trêu chọc.

     “Tất nhiên.” Sở Dập Kiều cầm ấm trà rót vào chén bên kia, mỉm cười nói:” Càng thân thiết càng phải rạch ròi, huống chi là cha con, ngài có công nhận không?”

     Người đàn ông trung niên đã quá quen với thái độ này của Sở Dập Kiều: “Gần đây trong người thế nào, lượng thuốc có giảm bớt không? Ta rất lo cho sức khỏe của con, từ nhỏ thân thể con đã không tốt, bây giờ tuyến thể cũng chưa phân hoá thì không cách nào ghép đôi với alpha thích hợp được. Cứ tiếp tục như vậy không ổn chút nào.”

     Nghe xong lời này ai mà không tưởng cha con thực lòng quan tâm nhau.

     Sở Dập Kiều lại rót cho mình một chén, để ấm trà sang bên, nâng chén nhấp một ngụm. Trên sinh lí mà nói, người ngồi đối diện này đúng là cha hắn không thể nghi ngờ.

     Nhưng rốt cuộc mặt phải dày đến mức nào mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, hỏi con trai mình có khỏe không?

     Chẳng lẽ hết thảy không phải do gã gây ra sao?

     “Món quà ta tặng con vào ngày sinh nhật ấy con có thích không? Ta phải lựa rất lâu mới chọn được đó, chắc hợp ý con lắm nhỉ.” Người đàn ông nhìn đứa con “một giọt nước cũng không để lọt” trước mặt: “Dập Kiều, cha không hi vọng con cứ một mình ở vậy đến hết đời, phải kiếm được một Alpha để chăm sóc cho mình, dù sao con cũng là Omega bản tính yếu ớt, đừng bắt mình cứ phải mệt mỏi gánh vác mọi chuyện, con nên học cách buông bỏ đi.”

     “Buông bỏ?” Sở Dập Kiều bật cười, trong đôi mắt sâu không thấy đáy ánh lên tia lửa nhỏ: “Mẹ ông bị cha ông giết thì ông có thể buông bỏ được không? Thật lòng muốn tôi buông bỏ hay là muốn tôi chết đi?”

     Người đàn ông trung niên không ngờ lần này Sở Dập Kiều lại nói thẳng như vậy: “Dập Kiều, con nói cái gì thế?!.”

     Sở Dập Kiều ngửa tay chạm nhẹ vào đáy chén bên kia, ra hiệu mời uống trà: “Tôi nói này, chẳng nhẽ ông không biết bệnh này khiến tôi hiện tại không thể tiếp nhận Alpha, không biết bệnh của tôi là do chính tay ông gây ra? Giang Miễn Hoài, tiết mục cha hiền con hiếu này ông còn muốn diễn đến bao giờ? Hay là ông cũng muốn để những Alpha kia diễn lại trò cũ giống ông?”

     “Ta là cha con đấy, sao con lại dùng thái độ này đối xử với ta?” Sắc mặt người đối diện đột nhiên trầm xuống.

     “Ông nghĩ ông xứng làm cha tôi ư?” Sở Dập Kiều nhịn không được cười ra tiếng: “Một alpha vì quyền thế mà không từ thủ đoạn lợi dụng một Omega mà mình không yêu, biết rõ đứa con sinh ra có thể bị dị tật vẫn cố chấp giữ lại, muốn dùng đứa con này để trói chặt Omega ấy.”

     “Tiếc là không như ngài mong muốn, mặc dù gen của tôi có vấn đề nhưng đầu óc tôi không có vấn đề. Cho nên 60% cổ phần và tất cả tài sản của mẹ tôi, ngài đừng hòng chiếm được một xu!”

     Sở Dập Kiều nhấp một ngụm trà, hắn cười nói: “Bởi vì tất cả đều là của tôi.”

     Đối mặt với đôi mắt tràn ngập phẫn nộ kia, trong lòng hắn vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, trừ phi tên cặn bã này chết. Sở Dập Kiều đến chết cũng sẽ không thể quên được ngày sinh nhật hôm ấy, mẹ hắn bị cái người được gọi là cha hắn phóng thích ra pheromone áp chế đến mức thất khiếu chảy máu phải bỏ mạng.

     Bất chấp vì quyền thế đến vậy, đến lúc biết mình không nắm được chút cổ phần nào, mặt nạ giả dối sẽ bị xé nát, nhe răng ra cắn.

     Alpha trời sinh có gen ưu thế, cho dù đánh dấu với Omega không phù hợp cũng sẽ không chịu quá nhiều tổn thương, mà người chịu khổ nhất chính là Omega bị đánh dấu. Nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, chỉ đành trơ mắt nhìn mẹ càng ngày càng suy yếu, cho đến ngày sinh nhật vẫn gượng dậy nói chúc mừng sinh nhật hắn.

     Từ một khắc đó bắt đầu, hắn đã thề nhất định sẽ không để cho Giang Miễn Hoài chết tử tế.

     Sở Dập Kiều đặt chén lên bàn, ngước mắt lên, thần sắc dưới kính nồng đậm như mực: “Mời ngài rời đi cho, lát nữa tôi còn có việc.”

    Lời đuổi khách đặt ở phía trước, Giang Miễn Hoài lại không có ý muốn đi: “Alpha kia con giữ lại rồi?”

     Sở Dập Kiều nói: “Tôi giữ lại.”

     Giang Miễn Hoài dựa lưng vào ghế sô pha, đè nén tức giận trong lòng, cố nặn ra nụ cười khiến nếp nhăn bên khóe mắt sâu thêm mấy phần: “Ta cũng vất vả lắm mới lựa được, con thích thì tốt rồi.”

     “Ông tìm được ở đâu?”

     “Nếu như con thích, ta có thể tìm thêm cho con vài thằng như thế, chúng nó đều được huấn luyện kĩ năng hầu hạ chuyên nghiệp hết rồi. Kẻ yếu tín ngưỡng kẻ mạnh, cảm giác chinh phục này rất sảng khoái, chắc con cũng thấy thế phải không?”

     Ánh mắt Sở Dập Kiều không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên gương mặt Giang Miễn Hoài, càng bắt được dấu vết càng thấy chán ghét: “Xem ra tôi phải cảm ơn ông đã giúp tôi tìm được một Alpha hợp ý.”

     “Con thích thật thì tốt, ta cũng hi vọng con có thể tìm được Alpha thuộc về mình. Con cũng biết bệnh này khó chữa thế nào rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không ổn, một tập đoàn lớn như vậy không thể để lâm vào tình trạng rắn mất đầu, con có công nhận không?” Giang Miễn Hoài đứng lên nhìn quanh phòng khách, chắp tay sau lưng đánh giá nơi này, ánh mắt lộ vẻ hài lòng như ở đây chính là của mình.

     “Tôi đã lập di chúc chọn xong người thừa kế, sẽ không xảy ra tình trạng rắn mất đầu.”

     Giang Miễn Hoài lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Sở Dập Kiều: “Con nói cái gì? Con lập di chúc? Người thụ hưởng là ai?”

     “Lạc Thanh Dã.” Sở Dập Kiều nói.

     “Mày điên rồi sao? !” Giang Miễn Hoài bước nhanh đến trước mặt Sở Dập Kiều, hai mắt híp lại thành một đường, ánh mắt hung ác, bộ dáng hiền lành nho nhã đã chẳng còn: “Tao là cha ruột của mày, rõ ràng mày chết thì tao là người thừa kế thứ nhất, 60% cổ phần công ty và đống tài sản mẹ mày cho mày mà mày cứ thế đút vào mồm người khác? Thằng Alpha kia là hạng dơ bẩn không biết bị bao người chạm qua rồi, mày biết tao bỏ bao nhiêu tiền mua được nó không, một vạn thôi đó, nó xứng sao?”

     Sở Dập Kiều mặt không cảm xúc nhìn Giang Miễn Hoài.

     “Nó không cha không mẹ, xuất thân đê tiện, chỉ được cái giới tính là Alpha thôi. Nếu mày vẫn trao quyền thừa kế cho nó, tao kiểu gì cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”

     “Vậy ông xứng?” Sở Dập Kiều bật cười trước bộ dáng như tên hề nhảy nhót này của Giang Miễn Hoài.

     Nét điên cuồng trên gương mặt của Giang Miễn Hoài đột nhiên im bặt, gã nhìn đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng dưới mắt kính kia, cực kì giống với đại tiểu thư Sở gia cao cao tại thượng năm đó.

     “Ông có biết gì về tội mua bán trẻ vị thành niên không?”

     “Lừa đảo buôn bán trẻ vị thành niên là hành vi buôn bán có mục đích, bao gồm lừa gạt, bắt cóc, mua, bán, trung gian, vận chuyển trẻ vị thành niên. Nếu dụ dỗ, ép buộc trẻ vị thành niên bị lừa bán đi mại dâm hoặc bán trẻ vị thành niên bị lừa bán cho người khác để mại dâm, phạt tù mười năm trở lên có thời hạn hoặc tù chung thân, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng sẽ xử tử hình.” Thần sắc hắn lạnh nhạt: “Tôi giúp ông đếm này, mua, bán, trung gian, ông đều dính. Bán trẻ vị thành niên bị lừa bán cho người khác để mại dâm, ông cũng dính.

     Giang Miễn Hoài cười lạnh: “Dập Kiều, dù có sao thì tao vẫn là đại thiếu gia của Giang gia. Tao đi nhiều hơn mày, tiếp xúc nhiều hơn mày, những thứ không nên giây vào tao đều đã thử, và chưa có thằng nào láo nháo được với tao.”

     “Ông bảo có khéo hay không, cộng lại bằng tử hình.” Sở Dập Kiều tiếp tục nói.

     “Sở Dập Kiều! Tao là cha mày!” Giang Miễn Hoài đỏ mắt chỉ vào Sở Dập Kiều giận giữ nói: “Tao mà không được yên thì mày nghĩ mày được yên sao, loại Alpha đấy mà mày cũng muốn?!”

     Đã đi ra từ chỗ kia thì làm gì còn sạch sẽ được nữa, trên tay hắn dính bẩn thì Sở Dập Kiều cũng đừng hòng sạch sẽ.

     “Đêm đó tôi đã báo cảnh sát, đề nghị tiến hành thủ tục pháp lí. Cha mẹ ruột của thằng nhóc đều không còn, chỉ cần nó đồng ý là vào được hộ khẩu nhà tôi, trở thành người thừa kế thứ nhất đúng theo pháp luật.”

     “Mày nghĩ thằng Alpha kia là trẻ con thì nó sẽ không tính kế mày sao? Tao là người đưa nó đến mà mày vẫn tin tưởng nó? !” Giang Miễn Hoài hết sức nghi ngờ. Gã hiểu rất rõ đứa con trai này tuyệt đối không phải người hiền lành nhân hậu gì cho cam.

     “Vậy chẳng lẽ tôi lại phải tin tưởng ông?” Sở Dập Kiều cười: “Hồi sinh nhật mười tuổi của tôi, lúc thổi nến tôi đã ước mẹ sẽ không bao giờ rời xa mình. Đêm đó ông về rồi làm mọi thứ tan tành hết cả, thế mà còn dám đứng đây và bảo tôi tin tưởng ông ư?”

    Hình ảnh chiếc bánh gatô bị đập nát, mẹ mình chảy đầy máu ngã xuống trước mặt vẫn ám ảnh hắn suốt những năm qua.

     Dao không chém trên người mình thì không biết đau, có ai hiểu được ngày ấy hắn đã suy sụp đến mức nào.

     Càng không ai hiểu nổi tại sao một tên khốn nạn như kia vẫn chưa chết.

     Đôi mắt Giang Miễn Hoài đỏ bừng, nhìn chòng chọc Sở Dập Kiều, không che giấu pheromone Alpha của mình nữa, mùi phong nồng nặc bao phủ xung quanh Sở Dập Kiều, muốn nhìn thấy phản ứng khom lưng đau đớn của hắn. Năm đó gã cũng khống chế người phụ nữ kia như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng làm theo lời hắn. Ấy vậy mà cớ gì lại sinh cho gã một thằng con Omega khó trị đến thế.

     Một khi đã muốn đạp đổ lợi ích của gã…

     Vậy gã còn nể mặt làm cái gì?

     Sở Dập Kiều phát giác được biểu cảm của Giang Miễn Hoài, biết người này lại muốn dùng pheromone khống chế hắn. Hắn ngửi không thấy nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được sự tiếp xúc của pheromone mà hắn chán ghét nhất. Tiếp xúc với các Alpha khác thì có thể về nhà hắn mới cảm thấy đau, nhưng đối mặt với pheromone của Giang Miễn Hoài, nỗi đau giống như khắc sâu vào trong gen, là nguồn gốc bệnh tật khiến hắn bị tra tấn từ khi sinh ra đến giờ.

     Hắn cười ra tiếng, giống như đã chuẩn bị sẵn:

     “Người không đáng sống nhất chính là ông, tạm biệt không tiễn.”

     Chứ chưa từng là hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play